Cô ngạc nhiên, nhìn ba người họ đang trố mắt lên nhìn mình. Tốt, rất tốt, xem ra mấy người này không muốn gây sự cũng không được, để bổn đại tiểu thư cho các người biết thế nào là lễ độ. Cô im lặng, lặng lẽ bước đến bên chậu nước rửa tay của giáo viên, múc một ca nước thật đầy. Đổ từ trên đầu xuống dưới cô ả vừa đổ nước vào người mình. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng. Cô ta thốt lên ngạc nhiên, sao...sao cô ta giám chứ? đổ xong, cô ném mạnh chiếc cốc xuống đất, nói:
"Đừng tưởng tôi không dám làm gì cô."
Cô ả vừa bị đổ nước hét lên tức giận:
"cô cô cô, cô dám làm vậy với tôi? cô là cái thá gì chứ? đồ đáng ghét. Cô có tin, bây giờ tôi gọi một tiếng là có người tới đánh cô không?"
Cô cười lạnh một cái:
"Cô nên nhớ, đây là trường học do ba tôi đầu tư vào. Muốn bắt nạt tôi thì trước hết, phải cút ra khỏi nơi này. Đừng nói là gọi người đến, ngay cả nói chuyện với tôi, cô cũng không có tư cách."
Nói xong, cô theo kí ức của thân xác này mà lần về chỗ ngồi của mình. Mọi người xung quay nhìn cô trầm trồ, ánh mắt khác thường. Vừa sợ hãi, lại vừa ngạc nhiên. Cô khó chịu, bước ra ngoài hít thở không khí. Nhan y hàn đi ra sân vận động của trường ngồi. bình thường, ít người hay tới nơi này. Haizz, cứ xem như đây là chỗ nghỉ ngơi, giải tỏa căng thẳng đi. Cô đột nhiên than dài 1 tiếng, làm đại tiểu thư như nữ phụ này, cũng thật mệt. Suốt ngày phải đối đầu với lũ người kia. Bọn họ cũng thật là, suốt ngày cứ đi gây sự với nữ phụ. bảo sao cô ấy không tức cho được. Cáo nhất là còn ả nữ chính, nhìn như vậy mà ai ngờ, lòng dạ lại thâm độc tới vậy. Lời nói ngoài miệng thì có vẻ ngon ngọt. bên trong lại ẩn chứa hàm ý sâu xa.
"người đẹp", một quả bóng rổ lăn về phía cô. Cô quay đầu nhìn. Một nam sinh mặc đồng phục mỉm cười nhìn về phía cô.
Thằng ranh này lại là đứa nào nữa đây? tóc nhuộm màu vàng nổi bật, mắt màu nâu, da trắng, đeo khuyên tai 1 bên, nhìn cool quá. Người có vẻ đẹp cool như vậy, lại học ở trường này. thì chỉ có thể là. em họ của nam chính, một trong những chàng trai ở hậu cung của nữ chính. Người được các nữ sinh trong trường mến mộ. Người mà nữ phụ từng theo đuổi một thời gian: Vũ Minh! chính xác, anh ta chính là vũ minh.
************
Nhưng hắn ta, bình thường ghét cô lắm mà. Sao hôm nay, lại thân thiện như vậy chứ? Tránh đi vẫn là hơn. Nghĩ vậy, cô một mạch quay bước đi, không thèm đoái hoài đến hắn. Thấy có nữ sinh lại không để ý đến hắn, Vũ minh ngạc nhiên vô cùng. Người này rốt cục là ai chứ? học sinh mới chuyển đến sao? nhìn lạ mặt qúa. Được, vậy để xem, tôi thu phục cô thế nào.
"người đẹp. người đẹp"
Cô vẫn tiếp tục bước đi. Hắn ta chạy đến giữ tay cô lại.
"tôi đang gọi cậu đấy"
"bỏ tay ra"
"hả?", vũ minh vô cùng ngạc nhiên khi nữ sinh này lại nói như vậy. thật thú vị.
"tôi nói lại lần nữa, bỏ tay ra"
"tôi không bỏ", hắn ta cười. Da mặt vô cùng dày.
Cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó, quay mặt lại nhìn hắn:
"Vũ minh, cậu thật ấu trĩ, trước đây cậu không muốn chạm vào tôi, bây giờ lại sống chết giữ tôi lại. sao? chẳng lẽ cậu lại không nhận ra người mình ghét nhất hay sao?"
Vũ minh rốt cục cũng có chút nghi ngờ:
"cô là...nhan y hàn?"
"phải"
hắn ta ngạc nhiên. sao có thể?