Quay đầu lại, Minh Nguyệt không nhịn được mà há hốc mồm...
Mợ nó, cô đang nhìn thấy cái gì thế này?!
Một nam nhân diện bộ comple hồng chói lóa nhìn rất ư là "nam tính" đang chạy thục mạng, phía sau là mấy thanh niên " cây đen" cầm súng đuổi theo bông hoa màu hường nào đó.
Đờ phắc, mấy tên kia bị ngu à, hắc bang kiểu gì có súng mà không bắn, cứ cầm để dọa người thế kia??? (T/g: Sao ta thấy cái câu "súng mà không bắn" nó cứ người nhớn làm sao ý nhỉ =_=?!)
Lúc bông hồng đó nhìn thấy cô liền hét lớn: " Mĩ nữ, cứu mạng!" Rồi không biết xấu hổ mà trốn sau lưng cô.
Một tên mặt mũi bặm trợn tiến lên một bước, hằm hằm nhìn cô quát: " Ả bánh bèo kia, tránh ra! "
Minh Nguyệt đen mặt. Khụ...Đúng là với cái cơ thể " thân em như tấm lụa đào" này thì trông cô hơi bánh bèo thật, nhưng mà cô vẫn là siêu cấp sát thủ à nha. Tên này lại không biết điều mà nói cô như vậy, đúng là chán sống rồi.
Luồng sát khí của cô tỏa ra khiến tên kia có phần run sợ nhưng em nó cứ "điếc không sợ súng" mà chuẩn bị tấn côngcô.
Tên chết tiệt nhà mi, bà đây đang ngứa mắt tên ẻo lả kia lắm rồi á nhá, còn định chọc giận bà nữa sao?!
Và thế là em trai ngoan đã ăn chọn một cái dép của chị Nguyệt. Mấy thằng đàn em đằng sau thấy vậy liền xông lên nhưng súng chưa kịp bóp cò đã bị cô đá bay đi rồi. Từng tên một bị cô trút giận thê thảm không chịu nổi. Ai biểu tụi nó đụng vào cô cơ chứ!
Bông hồng "xinh đẹp thẹn thùng" đứng sau nhìn thấy liền huýt sáo tán thưởng: " Woa, mĩ nhân, cô thật lợi hại! "
Minh Nguyệt hừ lạnh: " Tất nhiên, đồ ẻo lả! "
Nam nhân đó đưa tay về phía cô, nhoẻn miệng cười: " Chào cô, mĩ nữ, tôi tên Sở Lâm, còn cô? "
Minh Nguyệt: "...Hạ Minh Nguyệt." Rồi lườm cái tay của ai đó vẫn lơ lửng giữa không trung
Sở Lâm ngượng ngạo sờ mũi. Từ khi nào mà sức hấp dẫn của anh giảm đáng kể vậy cơ chứ? Trong đầu bỗng hiện lên một gương mặt lạnh lùng lúc nào cũng tỏa ra hàn khí của người nào đó khiến anh không nhịn được mà cản thấy rét run.
Ờ...tên kia nhà anh cũng đẹp trai lắm ấy nha! (Tg: Ta là một con hủ, không phân biệt quan hệ huyết thống!!!)
Sở Lâm thừa nhân là mình vẫn còn thua kém ông anh zai nhà mình nhưng mà hiện tạo anh vẫn là đẹp trai nhất.
Thế là bông hồng nào đó cứ YY tự kỉ một mình mặc hàng đống biểu cảm khinh bỉ cực hạn từ Minh Nguyệt.
Từ xa, một đoàn người áo đen khác đi tới và ở giữa là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai mà cô phải mãi mới nhớ ra tên - Sở Hiên (T/g: Khổ thân con trai ta ?)
Hoàng Ưng nhận ra cô, mắt hơi loe lên một tia sáng, rất tự nhiên mà bước đến cười cười với cô: " Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp!"
Minh Nguyệt gật đầu với Hoàng Ưng rồi đưa mắt sang nhìn Sở Hiên quan sát hắn. Hoàng Ưng hơi bĩu môi rồi nhanh chóng đứng ra đằng sau. Ai biểu trời sinh ra hắn không đẹp trai bằng Lão Đại cơ chứ ( T/g: Cho mi đẹp trai hơn hắn thì ai làm nam chính cho ta?!)
Bỗng một tên áo đen gượng dậy, cầm chiếc chùy thủ lao thẳng về phía Sở Hiên. Hắn theo quán tính lập tức lùi về phía sau hai bước.
Theo kinh nghiệm lâu năm, Minh Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền né người sang một bên nhằm tránh chiếc chùy thủ sắc bén.
Sở Hiên và Minh Nguyệt trong tíc tắc người ngả về sau, người tiến lên trước. Khi hai thân ảnh giao nhau, Sở Hiên đã lui về phía sau Minh Nguyệt, còn cô lao người về phía trước hắn.
Thân hình Minh Nguyệt vừa vặn chắn trước người Sở Hiên. Cô bị một vết đâm trên ngực, ngay cạnh vết thương lần trước.
Con pà nhà nó! Chẳng lẽ ông trời muốn cho con mất chức năng tiết sữa hay sao mà suốt ngày đâm vào ngực vậy trời!!!
Cô cắn răng chịu đau. Cơ thể này của nguyên chủ quá yếu ớt, căn bản là không chịu được một nhát này. Máu chảy ướt đẫm áo cô đang mặc, nhỏ cả xuống sàn.
Minh Nguyệt không chịu nổi nữa mà ngất đi trong vòng tay của Sở Hiên.
Ôi! Lãng mạn biết bao nếu trước khi ngất cô không nói: " Con mẹ nó! Chết tiệt...đều là...tại...anh..."
Sở Hiên bế thốc cô lên, hét lớn với Sở Lâm đang hiện vẻ mặt không thể tin nổi mà chạy tới: "Gọi cho Bạch Ưng ngay, nhanh lên!"
Hắn bế cô chạy nhanh vào phòng riêng, ngay sau đó là Bạch Ưng vội vã đi theo sau.
Sở Hiên ánh mắt như Diêm Vương hết nhìn Minh Nguyệt lại nhìn đến Hắc Ưng, mở miệng cảnh cáo: "Cô ấy mà bị làm sao, chú cũng đừng thiết sống nữa. "
Lời nói của hắn nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lẽo khiến Hắc Ưng không nhịn được mà rét run. Đâu phải hắn muốn vậy đâu, chỉ tại sát khí của Lão Đại cao quá thôi mà. Khủng khiếp quá! Nếu chỉ có viên đạn này mà hắn không xử lý được thì còn đâu bác sĩ của Sở Gia.
Xung quanh Sở Hiên tỏa ra hơi thở của Địa ngục. Kẻ ra tay đã bị Hoàng Ưng tiêu diệt toàn bộ. Thậm chí hắn còn ra lệnh giết toàn bộ đám người muốn cướp lô hàng đó.
Nhìn thấy Minh Nguyệt đang mê man trên giường, hắn cau chặt mày. Từ khi biết cô tới giờ, hắn chỉ thấy cô mạnh mẽ, kiêu ngạo, chưa từng thấy cô yếu đuối như thế này.
Cô ấy đã cứu hắn? Bất chấp tính mạng mà đỡ cho hắn nhát dao ấy? Cho một người xa lạ? Hắn hoàn toàn không nhìn nhầm.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó tả. Như ngày hôm đó...Cảm giác này y như ngày hôm đó. Khẽ vuốt tóc cô, Sở Hiên nở nụ cười nhẹ, nụ cười ấm áp như gió xuân, khác xa vẻ băng lãnh hằng ngày...