Hạ Minh Nguyệt mệt mỏi nằm vật xuống giường. Sáng sớm cô phải đến tập đoàn giải quyết tài liệu, tối phải tới họp tổ chức. Thật thấy thật đau đầu mà!
Bên ngoài nhìn vào họ chỉ thấy một Minh Nguyệt hoàn hảo đến từng chi tiết, tay không dựng lên tập đoàn trang sức Nguyệt Minh lớn nhất châu Âu - Á và đang xâm nhập vào thị trường châu Mĩ.
Ngoài ra cô còn là sát thủ số 1 hắc đạo với cái tên " Nguyệt Hạ", một mĩ nhân khuynh nước khuynh thành, tài năng giỏi giang, người mẫu lý tưởng trong mắt tất cả mọi người.
Nhưng ai biết để có đc ngày hôm nay Minh Nguyệt đã phải khổ sở như thế nào. Cũng chẳng ai biết một người tuyệt vời như thế lại sống ở một căn nhà hai tầng bình thường.
Cô thở dài, nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở mắt ra, lấy dưới gối ra chiếc IPad, lên mạng tải truyện đọc. Nhìn thấy một câu chuyện đang đạt hơn 18k người đọc, Minh Nguyệt cũng tò mò mở ra:
- "Tiểu bạch thỏ của tổng giám đốc" sao? - Cô nhỏ giọng lầm bầm
Sau 2 tiếng nghiền ngẫm cuốn truyện, cô bực mình thiếu điều muốn hét lên, chửi rủa:
- ĐM con nữ chính, ngây thơ phát ớn. Con nữ phụ đẹp thế óc lại như quả nho khô, lại trùng vs cái tên đẹp đẽ, cao quý, đáng yêu của mình nữa chớ...v...v.. (t/g: Dạ, chị đang tự sướng cực hạn)
Vì tức quá nên Minh Nguyệt không kiêng nể gì mà ném cáo IPad sang 1 bên, chùm chăn ngủ. Cái IPad bị đập vào tường, màn hình sáng rực lên trong căn phòng tối rồi biến mất căn phòng lại trở về như bàn đầu, chỉ là không thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều trong phòng nữa. Im ắng như trước đó chưa hề có ai nằm đây vậy.
*****
Minh Nguyệt từ từ tỉnh dậy, đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi khiến cô khẽ cau mày.
Quái lạ, tường nhà cô màu xanh ngọc cơ mà, sao lại là màu trắng được? Mùi thuốc ete này từ đâu mà ra?
Minh Nguyệt ngồi dậy, vết thương trên ngực trái làm cô đau buốt. Nếu cô bị ám sát, sao cô lại không nghe thấy.
"Nghe" là một trong những yếu tố mà một sát thủ chuyên nghiệp cần có, hơn nữa cô lại rất dễ tỉnh, sao lại không biết mình bị thương?
Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột bật mở, một người đàn ông bước vào.
Người này có nét mặt nghiêm nghị, theo cô thì năm nay ông tầm 45 tuổi, những nếp nhăn tuy đã có nhưng khá mờ nhạt, đôi lông mày nhíu chặt, gằn giọng:
"Ngu ngốc! Con vì một thằng đàn ông mà suýt mất mạng. Con đang nghĩ gì vậy hả? Con có biết ba lo cho con lắm không?"
Minh Nguyệt: "..." Cái gì đang xảy ra vậy trời???
Cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, đoán chắc đây là ba của cô gái nằm ở đây thì lại nghe người lại nói tiếp:
" Hạ Minh Nguyệt, con...ta thật không hiểu con nữa rồi, thế này thì ta biết ăn nói với mẹ con thế nào đây! "
Người đó nói xong liền thở dài một hơi rồi bỏ đi để lại Minh Nguyệt đang lơ mơ trên giường. Cô như chợt nhớ ra gì đó liền cầm sổ bệnh án lên xem.
Họ tên: Hạ Minh Nguyệt
Ngày sinh: 16/7/1997
Tuổi: 20 Giới tính: Nữ
Người thân: Hạ Vương Thành
Chẩn đoán: Một vết đâm ở ngực trái, cách tim 5cm
......
Đọc lướt qua bệnh án cô giật mình hoảng hốt. Đúng là cô tên Hạ Minh Nguyệt rồi, ngày sinh là 16/7 nhưng sao lại sinh năm 1997. Cô năm nay đã 25 tuổi, ko người thân bạn bè gì, ở đâu lòi ra một ông bố nữa vậy?! Đường đường là sát thủ Nguyệt Hạ số một hắc đạo, thế quái nào lại bị đâm cơ chứ!
Minh Nguyệt cứ trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu lại xẹt qua cái tên Hạ Vương Thành. Chẳng lẽ...cô xuyên sao?
Ý nghĩ này bị cô nhanh chóng gạt bỏ nhưng vẫn chạy vào nhà vệ sinh xem thử.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cô tối qua có đọc một câu truyện ngôn tình cẩu huyết nào đó. Chẳng lẽ lại xuyên vào nhân vật nữ phụ đầu to óc nhỏ Hạ Minh Nguyệt ác độc, lẳng lơ, diêm dúa loè loẹt sao?
Hình như lúc cô đọc có nhắc đến nhân vật này có một vết bớt phượng hoàng ở sau gáy. Chuyện này ngoài nguyên chủ và ba mẹ ra không ai biết nữa.