Một tầng chí âm chí hàn sương khí thổi tới, ma triều hỗn loạn một mảnh nhanh chóng bị đóng băng.
Trần Thủ Tín thấy vậy, nhanh chóng lùi về phía sau thoát khỏi tầm ảnh hưởng của ma triều.
Chỉ một khắc, hung tàn ma triều bị đóng thành băng điêu phá tan mà ra, bạo tẩu cuồng lệ hơn trước.
Trần Thủ Tín lúc này đang ở cạnh Trần Lam, cả hai thần sắc ngưng trọng khi nhìn ma triều mỗi lúc càng dày đặc, mặt trái cảm súc từ ma khí phát ra đang rõ rệch từng giây.
" Đây rốt cuộc là ma công gì, làm sao có như thế khủng bố oán lệ mặt trái cảm xúc." Trần Thủ Tín lúc này từ xa quan sát tỉ mỉ đánh giá, hắn cảm nhận được những tiêu cực cảm xúc bên trong nội tâm bản thân đang trổi dậy, điều này đối với tu sĩ là vô cùng nghiêm trọng, bởi những mặt trái cảm xúc này sẽ làm tâm ma trỗi dậy, tu sĩ có tâm tính kém cỏi rất có thể sẽ sa ngã nhập ma.
" Oán Niệm Chú, Oán Linh Ma Quyết. Đây là Vạn Quỷ Cốc ngũ đại truyền thừa, làm sao hắn có được trong tay." Vạn Quỷ Cốc tu sĩ tên Vương Duy, lúc này nhìn Trần Thông sở bày ra công pháp, vốn trên mặt lãnh lẽo giờ càng thêm âm hàn.
Đối với tông môn mà nói, công pháp truyền thừa là cấm kỵ của bổn môn, việc công pháp bị ngoại truyền sẽ dẫn đến rất nhiều hệ luỵ, thân là Vạn Quỷ Cốc đệ tử Vương Duy sẽ không cho phép Trần Thông tác quái hành sự.
" Oán Niệm Chú, lấy người chết oán niệm mà tăng cường thuật pháp, mặc dù kẻ này chỉ mới tu luyện đến tiểu thành, nhưng nếu sơ sót đối phối rất có thể lật thuyền trong mương." Khương Võ im lặng đứng một bên đánh giá, một bên quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này đây mọi người hầu như đã sơ tãn, Oán Niệm Chú ảnh hưởng phạm vi không quá lớn, căn bản không ảnh hưởng đến quá nhiều người xung quanh.
" Nhiều oán niệm như vậy, bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay hắn." Trần Lam trên người dán lên thần hành phù, bay ra một đoạn tránh tầm ảnh hưởng của Oán Niệm Chú. Trần Lam có thể cảm nhận được, khi tiếp xúc gần đến oán niệm, hắn cảm thấy trong lòng có một loại mạc danh nóng nảy, tham hận sân si sâu trong lòng trổi dậy, rất may khi tâm trí gần bị ảnh hưởng, Lam Thố bên trong thức hải phát ra một luồn lạnh băng dòng khí, khiến cho hắn tỉnh táo như lúc ban đầu.
" Lam nhi, mau cách xa nơi này, phụ thân sẽ kiềm giữ hắn." Trần Thủ Tín đi đến đứng ngăn cản trước mặt Trần Lam. Trần Thông che dấu quá sâu, đối với Trần Thủ Tín thực lực hiện tại mà nói là không có cơ hội đánh thắng, nếu Trần Lam cứ tiếp tục ở đại hắn không chắc có thể bảo vệ được nhi tử của mình.
" Phụ thân ngài yên tâm, những tên trúc cơ tu sĩ kia sẽ không đứng nhìn quá lâu đâu, mặt khác nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, ta sư tôn sẽ không đứng nhìn ta rơi xuống." Trần Lam tín nhiệm, không phải là mù quán mà là thật tâm tín nhiệm Mộ Ly, đối với một người hoàn toàn bị vứt bỏ như hắn, cứu vớt hắn trong vực sâu để có thể đứng tại đây, hắn hoàn toàn tin tưởng Mộ Ly sẽ không bỏ mặt mình trong lúc nguy hiểm.
" Ngươi sư tôn." Trần Thủ Tín nhíu mày nghĩ " Lam nhi trong thời gian ngắn có thực lực như hiện tại, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm được chuyện này, tại sao trong lòng ta có một loại bất an, rốt cuộc Lam nhi đi lên con đường này là tốt hay xấu cho hắn."
" Lam nhi, an toàn là trên hết, ngươi tốt nhất nhanh rời khỏi nơi đây." Trần Thủ Tín hạ quyết tâm, mặc kệ Trần Lam lời nói có đúng hay không, nhưng hắn vẫn kiên thủ bảo vệ nhi tử của mình.
" Phụ thân." Trần Lam nhíu mày lo lắng.
" Hai cha con ngươi nói xong chưa, nếu trăn trối lời cuối đã xong, thì hãy nạp mạng lại cho lão phu." Trần Thông âm trầm như ma, lời vừa dứt đã bay đến hai cha con Trần Lam trước mặt, tay phải một chưởng đánh ra, bao hàm oán khí cùng ma khí ngưng tụ thành hắc cầu, hắc cầu kéo rít như tiếng ma tru, năng lượng khủng bố bên trong toát ra khiến người rùng mình hoảng sợ.
Trần Lam ánh mắt ngưng tụ, ngay khi Trần Thông vừa rồi động tác hắn đã kịp thời sử dụng thần thông. Lúc này đây, hắc cầu một đường thẳng tiếng, người ngoài chỉ thấy hai cha con bọn họ chết không thể nghi ngờ, nhưng dị biến lại phát sinh, hắc cầu va chạm phía trước như bị một vật ngăn cản.
" Toang."
Một vết nứt lây lan, không đến một giây thân ảnh hai người Trần Lam như gương vỡ, bắn rơi rớt khắp không trung.
" Sao lại như vậy." Trần Thông ngạc nhiên nhìn trống không biến mất hai thân ảnh, quay nhìn xung quanh sưu tầm, hắn liền bắt gặp hai người bọn cách không xa đám trúc cơ tu sĩ.
" Từ khi nào xuất hiện." Thái Nhất tông tu sĩ chấn động, đột nhiên bên cạnh xuất hiện hai người Trần Lam, loại này quỷ dị chiêu thức độn pháp khiến hắn sợ hãi lẫn tham lam.
" Đây là muốn lôi chúng ta vào cuộc sao." Chúng tu sĩ đồng thời suy nghĩ.
" Các vị tiền bối còn không ra tay, thì đợi đến hắn giết hết những người ở đây mới chịu ra tay sao." Trần Lam bỏ lơ địch ý ánh mắt của chúng nhân, lên tiếng nhắc nhở.
" Hừ, chúng ta ra tay hay không cũng không đến phiên tiểu bối ngươi lên tiếng." Thái Nhất tông họ Khương tu sĩ thẹn quá hoá giận hừ lạnh.
" A di đà phật, vị này tiểu thí chủ nói không sai, các ngươi nhìn xem những người xung quanh." Một vị hoà thượng trúc cơ tu sĩ trung kỳ lên tiếng.
Vì mãi tập chung Trần Thông ba người, bọn họ hầu như không để ý xung quanh tình cảnh. Lúc này đầy xung quanh từng tiếng đau khổ kêu rên, một đám phàm nhân ôm đầu nằm la liệt, một số tu sĩ tu vi yếu kém liền ôm đầu kêu than.
" Đây là oán khí ảnh hưởng tâm trí, Khương Thắng ngươi không phải danh môn chính phải sao, nhìn thấy tình cảnh này ngươi hẳn phải xung phong đi đầu chứ." Khương Võ châm chọc nói.
" Hừ Khương Võ ngươi câm mồm, lão phu biết bản thân nên phải làm gì, lại nói kẻ thất phu này tu luyện ma công, rất giống các ngươi Vạn Quỷ Cốc nhất mạch, ngươi nên giải thích sao đây." Thái Nhất tông Khương Thắng lạnh lùng nói.
" Vạn Quỷ Cốc vạn pháp bao la vạn trượng, đồng mạch tương liên cũng không nói lên được điều gì." Khương Võ không nhận đồng, không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua việc này, nếu hắn nhận chẳng lẽ nào mọi tội đồ đều đổ lên đầu Vạn Quỷ Cốc bọn hắn.
" Hừ, nói hưu nói vượn." Khương Thắng quay đầu không quan tâm hắn.
" A di đà phật, các vị đạo hữu nếu có ân oán tạm thời bỏ qua một bên, hôm nay chúng không giải quyết kẻ này, không biết bao nhiêu sinh linh lại phải chịu cảnh lầm than."
Dương Văn Nghi từ xa nhìn Trần Lam an toàn, ầm thầm thở phào nhẹ nhõm.
" Sư huynh Kính Hoa Thuỷ Nguyệt chỉ có thể thi triển một lần, lúc này hắn đã không còn pháp lực, nếu có bất trách sư tôn sẽ không bỏ qua cho ta." Dương Văn Nghi suy nghĩ.
" Nên gọi sư tôn không?" Dương Văn Nghi từ ống tay áo lấy ra ngọc giản, thần sắc chăm chú nhìn.