Sau khi lô đỉnh đấu giá thuộc về Thái Nhất tông, lúc này đây trong phòng đấu giá một mãnh âm trầm đáng sợ, ngay cả những bảo vật kế tiếp liền rơi vào một trạng thái căng thẳng, không ai hay biết trong đầu bọn họ đang tính toán những gì, về phía Thái Nhất tông hai người lúc này đây như đang ngồi trên đống lửa.
“ Sư huynh, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây, bọn họ sát khí thật nặng.” Thanh niên sư đệ lúc này nhìn bên dưới sắc mặt chúng nhân không khỏi nơm nớp lo sợ, phải biết rằng bọn họ cho dù tu vi cao nhất cũng không quá Trúc Cơ trung kỳ, lần này có thể thuận lợi là dựa vào Thái Nhất tông danh vọng, nếu không, lấy bọn họ tài phú lẫn thực lực nằm mơ cũng không chiến thắng đợt đấu giá này.
“ Nếu bây giờ chúng ta rời đi chắc chắn sẽ bị những Kim Đan lão quái chặn cướp, lần này hành động chỉ có thể ngồi chờ đợi Lâm trưởng lão đến hộ tống, nếu chúng ta manh động e rằng tính mạng khó bảo toàn.” Trung niên sư huynh trầm ngâm lên tiếng, lần này đấu giá hoàn toàn vì lệnh của tông môn, bọn họ chỉ có thể làm theo không được phép hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người họ trong lúc căng thẳng, Mộ Ly bên này vẫn đang chờ cơ hội giải cứu Dương Văn Nghi. Từ lúc Dương Văn Nghi được áp giải trở lại nàng vẫn một mực bên cạnh, vốn nghĩ có cơ hội thoát đi, lại không ngờ Trân Bảo Các lại để mắt đến Dương Văn Nghi như vậy, điều động hai tên Kim Đan hậu kỳ một mực canh trừng không rời mặt, khiến Mộ Ly phải cẩn thận ẩn thận để không bị họ phát hiện.
Bên ngoài Trân Bảo Các, một số thế lực lớn bổng tụ tập đến khiến Xuân Hải cảng một trận huyên náo.
Trần Lam lúc này sau một hồi vòng vo, phát giác phía sau có người theo dõi liền tìm một góc vắng vẻ nhanh chóng giải quyết, hắn không muốn vì bản thận châm trễ mà khiến Mộ Ly chờ đợi lâu.
Vẫn là tối om con đường cũ, lúc này đây Trần Lam không còn bị động như lần trước, quanh thân hàn khí phát ra khiến nhiệt độ chợt hạ thấp nhanh chóng, dưới chân Trần Lam làn tràn một tầng kết băng, rất nhanh cả mặt đường lẫn vách tường đều bị băng kính, khiến những kẻ đang ẩn tàng nhanh chóng phóng ra khỏi phạm vi.
“ Tiểu tử này không dễ đối phó, cẩn thận trên hết.” Năm người mặc đạo bào giống nhau, phía trên có kí hiệu rõ ràng là cùng một tổ chức theo đuôi Trần Lam đến tận đây.
“ Cẩn thận.” Cả năm chưa kịp đề phòng, Trần Lam chân trượt mặt băng bên dưới lướt đến bên này, mười thanh băng tiễn lao vụt bay ra, cả năm bởi vì không quen địa thế mà chật vật né tránh.
“Vụt.” Bóng ngang lướt qua sau lưng cả năm người, một loại ớn lạnh sống lưng lan toả phía sau, trong bóng tối mờ ảo, một đạo sao xoẹt vụt qua, một cái đầu theo đó rơi xuống, máu tươi chảy từ đầu đứt nhuộm đẫm một tầng huyết hồng.
“ Lên.” Một tên thấy vậy liền hoản loạn, hoá thẹn thành giận hô lớn lấy lại sĩ khí đồng bọn.
Trần Lam không cho phép bọn họ có cơ hội, trong lòng hắn có một loại thúc dục khiến hắn nhanh chóng phải giải quyết bọn họ, trong tay băng thương vẫn còn dính máu, chân nhanh vận chuyển thân pháp, như một én lượt nhẹ rồi biến mất ngay tại chỗ. Băng thương vung chuyển, nhưng những người còn lại không phải là kẻ mới ra đời, rất nhanh nhịp độ của Trần Lam liền bị nắm bắt, ngay khi Trần Lam vừa vung băng thương đâm vào cổ họng một người, ba tên còn lại nhanh chóng đánh ra pháp thuật, hai đạo công kích trực diện đánh thẳng lên eo Trần Lam.
“ Phụt.” Bụng bị nội thương mà thổ huyết, Trần Lam không vì vậy mà đình trệ công kích, trường thương bổng dài ra, bén nhọn mũi thương từ băng tinh đâm xuyên cổ họng người trước mặt, sau đó nhanh chóng phóng mình lui về sau, mũi thương kéo rít xuống mặt băng thành một đường dài vì địa hình quá trơn trượt.
“ Tiểu tử chết cho ta.” Bên tai Trần Lam vang lên một giọng nói, một trong ba tên còn lại đột nhiên xuất hiện kế bên, tay mang phi kiếm xuất thủ như thanh phong thoát ẩn thoát hiện.
“ Không kịp.” Trần Lam đại não chỉ xuất hiện hai từ duy nhất, lúc này hắn có thể chết tại dưới lưỡi kiếm của đối phương, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thức hải bên trong Băng Lam Thổ hai mắt đột ngột phát ra hồng phát chiếu sáng, hoa văn trên lưng cấp tốc cộng hưởng.
Kiếm chiêu hoa mắt, hai tai ù đi vì tiếng gió xé rách, bổng trong lúc đó chợt đổi thành những tiếng leng keng như kim loại va chạm, hoa hoả bắng tung toé.
“ Vù.”
Gió mạnh nổi lên từ sau lưng, một đôi cánh như ôm cả bầu trời vào bên trong, nhưng lại bén nhọn đến khó tin.
“ Ngươi có thể tự chủ.” Trần Lam khó tin Băng Lam Thố lần này cử động, nhưng rất nhanh hắn dẹp đi sự nghi hoặc, mặc kệ cả ba người còn lại đang ngơ ngác, lam vũ vỗ mạnh bay lên một độ cao nhất định, giữ khoản cách với ba người bên dưới.
“ Không ổn.” Cả ba nhìn phía trên đang lơ lửng Trần Lam không tự chủ thốt ra lời nói, một loại áp bách mà từ tận sâu trong linh hồn khiến bọn họ không tài nào hiểu nổi, ngay lúc này đây, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa người phía trước.
“ Trốn.” Cả ba đồng thanh hô, Trần Lam thấy vậy liền nhanh chóng động thủ, lam vũ khẽ vỗ, phía sau lưng xuất hiện một đồ án hình tròn, lúc nhúc bên trong bổng lao ra đầy trời băng vũ, như một cơn đại dịch càn quét, không một thứ có thể bình an mà không hao tổn một cọng tóc nào khi ở bên trong.
Huyết bay tung toé, thân thể cả ba như thịt nghiền xé rách thành từng miếng, xương cốt bị cắt từng khúc không quá một đốt tay, chết không toàn thây.
“ Tiểu tử ngươi ra tay cũng hảo độc ác.” Diệp Vũ đột ngột xuất hiện, hắn một mực vẫn quan sát Trần Lam chiến đấu, ngạc nhiên hứng thú, hắn lại không ngờ một tên bề ngoài thư sinh yếu ớt như vậy lại ra tay ngoan độc không thua kém một ma tu.
“ Tiền bối, sư phụ ta cần ngươi giúp đỡ.” Trần Lam nhìn thấy Diệp Vũ liền vui mừng, hai canh hoá thành hư vô khiến thân thể hắn rơi xuống, sắc mặt tái nhợt do hao tổn tinh thần lực quá nhiều bởi một chiêu thức vừa rồi.
Trân Bảo Các phòng đấu giá, Lâm Phong nhanh chóng cùng hai tên đệ tử Thái Nhất tông đến Dương Văn Nghi bên này hoàn tất thủ tục.
“ Lâm đạo hữu, ngươi linh thạch đã đủ, nàng đây liền thuộc về các ngươi.” Một tên kim đan kỳ Trân Bảo Các tu sĩ tiến lên nói, bọn họ muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch này bởi vì bên ngoài đã căng thẳng hơn bao giờ hết, Trân Bảo Các mặc dù có cao thủ trấn thủ cũng không nắm chắc đối phó được các tông môn khác hợp lực, khi Lâm Phong đến bọn họ như trút được gánh nặng đè trên vai.
“ Vậy ta đây liền cáo từ.” Lâm Phong vừa nói liền vung tay xuất ra một sợi tiên đằng quấn lấy mềm mại thân thể của Dương Văn Nghi, không nói hai lời liền nhanh chóng tiêu sái rời khỏi Trân Bảo Các.
Lâm Phong lần này chỉ độc thân độc mã đến đây, mặc dù hắn vẫn chỉ là Kim Đan đỉnh phong, nhưng hắn bây giờ có đủ tự tin trở về Thái Nhất tông an toàn, cho dù là Nguyên Anh lão quái có xuất thủ cản trở đi chăng nữa.