Editor: -JL-
- ------------------- (❁'◡'❁)
"Cô làm cái gì tự trong lòng cô biết. Từ đầu tới đuôi, vẫn là cô làm bộ làm tịch!" Tô Nguyệt tựa hồ rất tức giận, cô ta cũng nhận ra được một cái đạo lý, ở giới giải trí không ai là đơn giản, khắp nơi đều là cạm bẫy.
Bạch Túc Túc còn đang muốn nói thì Tô Nguyệt đã quay lưng rời đi. Cô đứng một hồi rồi mới đi tìm Tiểu Lý.
Kì thật cô có thể đoán được một chút mặc dù không chắc chắn lắm. Bất quá trước kia cô nói lời kia với Giang Ngưng, chủ yếu là để dời lực chú ý của Giang Ngưng ra khỏi người cô mà thôi, không nghĩ tới Giang Ngưng thực sự ra tay với Tô Nguyệt. Dù sao giới giải trí nhiều người như vậy, nữ chính với nữ phụ lại chưa quen biết.
Nhưng cho dù như thế, ngày hôm nay thủ đoạn mượn đao giết người của Tô Nguyệt chính xác là nhắm vào cô. Từ nay về sau, coi như bắt đầu đối địch. Quản con mẹ nó nữ chính hay nữ phụ pháo hôi.
Về nhà, Bạch Túc Túc trằn trọc không ngủ được, cô đang suy nghĩ mình nên làm cái gì sau này, chuyện hôn ước với Phó Sâm, cô cũng không chắc.
Ngày hôm sau không có lịch trình, Bạch Túc Túc nhịn không được qua thăm ông nội. Bạch Quốc Hoa không ở nhà, chỉ có Bạch Côn ngồi dựa trong hoa viên phơi nắng.
Mấy ngày nay thời tiết tương đối lạnh, khó có được hơi mặt trời, nhưng phơi mình bên lò sưởi đích thật là ấm áp. Khi Bạch Túc Túc bước tới, Bạch Côn cảnh giác mở mắt, thấy là cô đến, không khỏi nở nụ cười "Hôm nay con lại mang gì tới cho ông?"
Bạch Túc Túc bĩu môi, đi qua ngồi xổm bên người ông, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ con không mang theo gì là không được đến thăm ông sao?"
"Con nhỏ tinh quái" Bạch Côn cười mắng một tiếng, một bên chăm chú nhìn Bạch Túc Túc: "Ý của ông là, Phó Sâm tặng con nhiều đồ như thế, con tốt xấu gì cũng phải bày tỏ một chút. Mặc dù Phó Sâm không thiếu của, nhưng phần tâm ý này vẫn là cần thiết. Trong hôn nhân cũng vậy, sau khi các con kết hôn, con cũng phải chiếu cố gia đình của mình thật tốt, làm một người vợ tốt, không phải giống như bây giờ không có tính toán, nghe không?"
Lần này khi nói đến chuyện kết hôn, Bạch Túc Túc không khỏi đỏ mặt, nhịn không được thì thầm vài câu: "Cái này... là chuyện của sau này đi ông. Nhưng mà... Phó Sâm đích thực là đối với con rất tốt, bất quá con làm sao để hồi báo người ta đây?"
Phó Sâm cái gì cũng không thiếu, cô thật không biết cách nào báo đáp lại anh cả.
"Cái tốt nhất không nhất thiết phải là một món quà mà nó được thể hiện qua từng chi tiết. Giống như con có cái gì tốt sẽ ngay lập tức nghĩ đến ông nội, vì ông nội không bạc đãi con. Tương tự, mọi thứ đều là hộ trợ lẫn nhau. Bất cứ lúc nào, con cân nhắc đến tình cảnh của người khác, cũng chính là không đẩy mình vào thế cô lập." Bạch Côn sờ đầu Bạch Túc Túc, trên mặt mang nét từ ái nuông chiều.
Gió lạnh thổi qua, những tia nắng vàng vàng chiếu xuống mặt đất, xuyên qua những khẽ lá, cành hoa đang vươn mình nở rộ. Bạch Túc Túc ngồi xổm chỗ kia cũng bắt đầu trầm tư, suy nghĩ một chút, mặc dù tính cách Phó Sâm có đôi lúc quái gở thất thường, nhưng đối với cô lại rất tốt. Một khi cô gặp chuyện phiền toái gì, sẽ lập tức xuất hiện giúp đỡ. Mặc dù ngoài miệng có đả kích cô, nhưng so với những người chỉ biết nói lời dễ nghe ngoài miệng mà nói, Phó Sâm đã rất tốt với cô rồi.
Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên Bạch Túc Túc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:" Tháng sau con muốn xuất ngoại một thời gian ngắn."
"Sao? Một mình con?" Bạch Côn tựa hồ có chút kinh ngạc.
"Vâng, con muốn đến nhà bà ngoại ở một thời gian ngắn, tết năm ngoái con đã không có qua thăm bà rồi, nên năm nay muốn dành cho bà một chút thời gian." Bạch Túc Túc vừa nói, tâm tình có chút nặng nề. Từ sau khi mẹ của cô chết, bà ngoại cô liền một thân một mình di cư sang nước ngoài, tựa hồ không muốn đối mặt với nơi đã đưa con gái của bà đi khỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Côn bỗng xuất hiện một tia ý vị không rõ: "Con là đi tìm bà ngoại, hay đi tìm tên tiểu tử Mạnh Bác đó?"
Đối diện với ánh mắt dò xét của ông nội, Bạch Túc Túc lập tức đứng dậy, đi qua ngồi một bên ghế dài, thần sắc có chút khó chịu: "Ông nói cái gì vậy, con tìm cậu ta làm gì chứ!"
Nguyên chủ có một người bạn thanh mai trúc mã, ngày trước cũng có chút thầm mến cậu bạn nọ. Bất quá đối phương đã ra nước ngoài học tập nhiều năm, hai người có ngẫu nhiên liên lạc một chút. Mà nguyên chủ cũng không phải là người chủ động, cho nên sau khi cô xuyên qua, cũng chưa từng gửi tin cho cậu ấy. Nếu không phải ông nội đột nhiên nhắc đến, thì có lẽ cô cũng đã quên nguyên chủ từng có người bạn thanh mai trúc mã ấy rồi.
"Thật sao? Ông hi vọng con hãy rõ ràng, con còn quan hệ với Phó Sâm, đừng làm gì để rồi sau này hối hận." Bạch Côn nghiêm túc nhìn Bạch Túc Túc.
Bạch Túc Túc không nói gì. Chỉ có điều, khi nhắc tới quan hệ với Phó Sâm, Bạch Túc Túc lại vô cùng xoắn xuýt. Kỳ thật Phó Sâm rất tốt, nhưng cô vẫn không dám cùng anh kết hôn. Có thể là trong lòng cô có khúc mắc đi, cô luôn tự cảm thấy một con pháo hôi như cô thì nam chính sao có thể thích cho được?
"Con có biết hôm nay là ngày gì không?"
Nghe ông nói như vậy, Bạch Túc Túc cũng hiếu kỳ nhìn Bạch Côn. Ánh mắt Bạch Côn phức tạp, thở dài: "Ngày này mười năm trước, ba mẹ Phó Sâm xảy ra tai nạn xe cộ. Là có người sắp đặt, tuy nhiên cảnh sát lại tìm không ra bằng chứng. Sau đó, Phó Lâm Năm rất tức giận, liều mạng *lưỡng bại cầu thương muốn làm công ty đối phương sụp đổ, đem đối phương bức tới đường cùng. Tương tự, Liên Ý cũng nhận tổn thất rất lớn. Lúc Phó Sâm còn đi học đã theo ông Phó học tập quản lý công ty. Con chớ nhìn Phó Sâm tính tình lạnh lùng mà phán xét. Đó là vì lúc nó còn trẻ, nếu như không lấy khuôn mặt cứng ngắc làm sao hù sợ, đè ép được mấy người ở tầng dưới kia. Cứ thế rồi dần dần thành như bây giờ."
*Lưỡng bại câu thương: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả
"Những năm gần đây, trận tai nạn xe cô kia vẫn là cái gai âm ỉ trong lòng của ông nội Phó. Quyền lợi và sức chịu đựng của mỗi con người luôn tỉ lệ thuận với nhau. Càng trên cao, càng áp lực. Mặc dù Phó gia so với nhà ta có nhiều tiền, nhưng đi đôi với đó cũng chính là áp lực lớn. Cho nên ông nội cũng không mong con đi quản chuyện công ty. Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, những chuyện khác, con không cần để ý."
Bạch Túc Túc trước giờ chưa từng biết tới tình tiết này, trong sách không có đề cập qua. Cô chỉ biết ba mẹ Phó Sâm gặp tai nạn xe cộ, không nghĩ tới phía sau còn có đoạn chuyện cũ như vậy.
Nghe ông nội nói, cô mới nhận ra mình thật sự rất không hiểu chuyện, ông nội cô làm hết thảy cũng đều vì tốt cho cô. Ngược lại là cô, chỉ lo nghĩ mỗi bản thân mình.
"Con hiểu, lời ông nói con nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ." Bạch Túc Túc nói xong, ngừng lại một chút, rồi ngập ngừng: "Con..."
"Ông muốn tiếp tục phơi nắng, con mau đi đi, không thì đợi chút nữa ba con lại về." Bạch Côn cười nhắm mắt lại, tiếp tục thảnh thơi nằm ngửa trên chiếc ghế bành tắm nắng.
Mặt Bạch Túc Túc đỏ lên, cảm giác như ông nội của cô đã biết tất cả lời cô định nói. Bạch Túc Túc cũng thôi không nói nữa, đứng dậy rời đi.
Bạch Túc Túc đích xác là muốn đi gặp Phó Sâm, gần đây bọn họ đã lâu không gặp rồi. Không biết rắc rối của công ty đã được giải quyết chưa, mà ngày hôm nay lại là ngày đặc biệt như vậy, chắn hẳn anh sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?
Bạch Côn nói rất đúng, cô không thể suốt ngày để người khác một mực giúp mình được. Bất kể thế nào, cô cũng phải học cách quan tâm lại người khác. Khi Bạch Túc Túc đến nhà Phó Sâm, cô không thấy dì giúp việc trong đại sảnh đâu nữa, cô chỉ có thể tiếp tục đi lên lầu hai. Thư phòng vẫn đang đóng cửa, Bạch Túc Túc hít sâu một hơi "Gõ gõ" hai lần ở cửa phòng.
"Vào đi."
Đến khi có một giọng nam lãnh đạm vang lên từ bên kia cửa, Bạch Túc Túc mới chậm rãi đẩy cửa phòng ra. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi một mình trong phòng làm việc yên tĩnh. Phó Sâm vẫn bận rộn làm việc, ngay khi anh không ngẩng đầu lên vẫn biết được người đến chính là Bạch Túc Túc.
"Hôm nay lại gặp chuyện gì?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cảm giác giống như mình đã lưu lại một ấn tượng xấu trong lòng Phó Sâm, cô không khỏi có chút chột dạ, thầm quyết định về sau nhất đỉnh phải tẩy trắng hình tượng lưu lại trong trí óc anh mới được.
"Tôi tới thăm anh một chút thôi mà, cũng đâu nhất định phải có việc mới được đến tìm anh." Bạch Túc Túc thì thầm vài câu, sau đó đi qua.
Phó Sâm ngước mắt, nhìn khuôn mặt của cô gái ngồi đối diện, ánh mắt anh lấp lóe, cũng không nói lời nào mà tiếp tục cúi xuống xem văn kiện.
Mấy ngày nay không gặp, Phó Sâm vẫn như cũ có vẻ rất mỏi mệt. Bạch Túc Túc cảm thấy mình quả thật có hơi vô cảm, trước đó vậy mà không thường xuyên dặn dò Phó Sâm nghỉ ngơi nhiều chút. Bây giờ cũng không biết đã bao lâu anh không nghỉ ngơi rồi.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt khó có thể coi nhẹ của ai kia, Phó Sâm bỗng nhiên dừng bút, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô gái đối diện: "Đẹp trai đúng không?"
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc không tự giác đỏ mặt, lại đánh bạo thì thầm một tiếng: "Ừm."
Phó Sâm bình tĩnh nhìn cô, âm thanh trầm thấp: "Nói đi, có chuyện gì?"
Cô gái này chỉ có thời điểm nhờ anh giúp đỡ mới thuận theo ý anh thôi.
"Tôi thật sự chỉ đơn thuần ghé thăm anh chút mà thôi, sao anh cứ không tin tôi chứ?" Bạch Túc Túc đột nhiên có chút bất đắc dĩ, lại đột nhiên thịnh trọng ngẩng đầu: "Thề luôn, nếu tôi mà gạt anh, tôi ra ngoài đường sẽ ngay lập tức bị ngã xuống cống!"
Phó Sâm không nói gì, tiếp tục làm việc. Tựa hồ không rảnh cùng cô nói điêu.
Bạch Túc Túc cũng không quấy rầy Phó Sâm nữa, cô đi xuống dưới lầu làm đại tô mỳ, cắt một ít hoa quả lạnh mang lên. Cô biết Phó Sâm nhất định lại quên ăn nữa cho mà coi.
Có lẽ ngửi thấy mùi thơm, Phó Sâm cứ như vậy nhẹ nhàng nhìn Bạch Túc Túc, như muốn tìm hiểu một chút ngày hôm nay tại sao cô lại ân cần đột xuất không lý do như vậy.
"Trước tiên anh ăn tạm lót dạ một chút, buổi tối tôi sẽ chuẩn bị thật nhiều thức ăn sau. Chờ ngày nào có thời gian rảnh, chúng ta lại tới thăm ông nội anh một chút, thế nào? Chỉ một mình ông nội Phó ở nhà như vậy khẳng định là rất chán."
Bạch Túc Túc vừa nói, thận trọng đặt khay sang một bên, tựa hồ làm hư văn kiện của Phó Sâm. Bất quá, khi phát hiện đối phương nãy giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, Bạch Túc Túc lại nhịn không được xấu hổ, đỏ tai, yếu ớt nhìn sang: "Tôi thật sự có ý tốt mà thôi. Lần trước anh đã tặng tôi bức tranh đắt như vậy, ông nội của tôi còn nói không nên nhận."
Bạch Côn nói rất đúng, người ta giúp cô, cô không thể chỉ biết nhận mà phải quan tâm hoàn cảnh và cảm xúc của người ta nữa.
"Anh chưa từng nói sẽ tặng em." Phó Sâm bỗng nhiên nhẹ nhàng nhìn Bạch Túc Túc, sau đó cầm lấy bát mỳ, giọng nói không nhanh không chậm: "Bức tranh kia 15 triệu, em tính làm sao để trả lại?"
Bạch Túc Túc:"..."
Cô trừng mắt, tựa hồ không nghĩ tới Phó Sâm lại nói như vậy. Cô cúi đầu tính toán tiền tiết kiệm của mình, lúc này mới chột dạ ngẩng lên, nói: "Tôi... tôi đương nhiên có đủ tiền."
Gần đây cô tham gia không ít hoạt động, miễn cưỡng chắc đủ 15 triệu.
Nghe vậy, Phó Sâm chỉ ngẩng đầu nhìn mắt cô, không khỏi cười thầm: "Em cảm thấy anh thiếu từng ấy tiền?"
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc có chút tức giận, cô cảm thấy Phó Sâm đây là đang chơi đùa cô. Cô đã thua thiệt còn tự mình chạy đi tìm hắn!
Thấy cô gái đối diện vẻ mặt u uán, Phó Sâm nhịn không được cong khóe miệng, nhìn tô mỳ trước mặt, nghiêm túc nói: "Quán mặn."
- 3/11/2021-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-