Editor: -JL-
- ------------------- (❁'◡'❁)
Nghe được âm thanh lãnh đạm của đối phương, Bạch Túc Túc liền bĩu môi, cô bỗng nhiên cảm thấy hối hận mình không nên gọi cuộc điện thoại này. Khẳng định là cô không thể tặng thứ mà Phó Sâm muốn chắc luôn.
Thấy bên kia không đáp, Phó Sâm bỗng nhiên đóng tập văn kiện lại, nhìn điện thoại trên bàn, thản nhiên nói: "Theo em."
"..."
Bạch Túc Túc nín thở một giây, nhìn chằm chằm điện thoại của mình, không nghĩ tới Phó Sâm thật sự chịu nhận quà của cô thiệt nha?
"Vậy tôi sẽ tự chọn, nhưng anh không được không thích đâu đấy?" Khóe miệng Bạch Túc Túc hơi cong, bỗng nhiên nói: "Cuối tuần tôi có tới Phó gia, anh thì sao?"
Dứt lời, đầu bên kia điện thoại cũng chỉ không mặn không nhạt nói: "Cuối tuần này tôi bận, không qua."
"Vậy à?" Bạch Túc Túc không khỏi khẽ nhíu mày, hạ thấp giọng nói: "Nhưng mà ông nội anh gọi anh về mà? Với lại nếu anh không về thì sao tôi đưa quà được?"
Nói xong, Phó Sâm trầm mặc một hồi mới cất giọng trầm thấp, nói: "Em rất muốn tặng quà cho tôi?"
Nghe vậy, khuôn mặt Bạch Túc Túc lại không tự giác nóng lên, vội vàng giải thích: "Mới không phải! Tôi không có nha!"
Chưa kịp để Phó Sâm nói lại lời nào, Bạch Túc Túc lại nhanh chóng bổ sung: "Tôi buồn ngủ, lần sau bàn tiếp nhé!"
Dứt lời, Bạch Túc Túc liền cúp luôn điện thoại, nhưng sau đó cô mới nhận ra, mình thế mà lại cúp điện thoại của Phó Sâm đó!
Không khỏi có chút chột dạ, Bạch Túc Túc nằm ngửa trên giường suy nghĩ hồi lâu, cứ đắn đo mãi không biết tặng gì cho hợp lí.
Tuy nói của ít lòng nhiều, nhưng cô cũng không thể tùy tiện mua cái gì tầm thường được. Dù sao trước đó người ta cũng đã giúp cô nhiều việc như vậy, nhưng người đàn ông như Phó Sâm thực sự không giống như đang thiếu thốn cái gì. Hay xe hơi... cô không mua nổi con xe vừa tầm với anh.
Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Túc Túc vẫn quyết định cứ mua một cái đồng hồ cho Phó Sâm là được rồi, gần đây co tham gia rất nhiều hoạt động, trong túi vẫn còn tiền. Nhưng cô không chút hiểu biết gì về đồng hồ nổi tiếng, nên thật không biết nên chọn loại nào.
Thứ bảy Bạch Túc Túc vừa vặn có thời gian rảnh, nhưng không nghĩ sẽ gọi cho Chu tỷ hỏi. Đối phương nhất định sẽ suy đoán cô tặng cho ai. Nghĩ một hồi, cuối cùng Bạch Túc Túc chọn Ngô Hoằng làm quân sư ngày thứ bảy cho mình.
Người ta có câu nghèo chơi xe, sang chơi đồng hồ, Bạch Túc Túc đã thực sự được lĩnh hội. Đến tiệm đồng hồ, Bạch Túc Túc mới phát hiện nhiều cái đồng hồ so với con xe xịn còn đắt hơn, thậm chí còn hơn cả vài chục triệu. Quả thật giá nó làm cô choáng váng, cuối cùng, vẫn là Ngô Hoằng hảo tâm đưa cô đến một tiệm đồng hồ nổi tiếng khác chọn mua.
Có thể tới đây mua đồng hồ khẳng định là người dư tiền, cho nên nhân viên cửa hàng khi thấy hai người bước vào cũng không có phản ứng thái quá của fan hâm mộ, chỉ là lúc giới thiệu càng thêm nhiệt tình mà thôi.
"Ba tôi có lẽ khá thích, bất quá anh tôi lại không thích nhãn hiệu này, cô cảm thấy anh ấy sẽ thích kiểu dáng nào?"
Ngô Hoằng ngồi dựa trên ghế trước quầy, cười cười nhìn lướt qua các loại đồng hồ nổi tiếng bày trong lồng kính.
Bạch Túc Túc đắn đo nửa ngày, cô thực sự không thấy cái nào vừa mắt mình cả. Hơn nữa đồng hồ còn rất đắt, muốn tặng cho Phó Sâm, cô khẳng định không thể mua đại được. Bằng không thì sẽ giống như cô quá keo kiệt.
"Đây là kiểu mà hầu hết đàn ông đều thích. Mặt đồng hồ và ruột máy được thiết kế đơn giản nhưng khí chất, là kiểu dáng mặt hàng luôn được hoan nghênh nhất của công ty chúng tôi." Cô bán hàng cười tươi, giới thiệu cho cô một con đồng hồ trong đó.
Bạch Túc Túc nhìn hồi lâu, vẫn thấy chưa hài lòng. Trực giác nói cho cô biết, Phó Sâm chắc chắn sẽ không thích kiểu này.
Thấy Bạch Túc Túc do dự xoắn xuýt nãy giờ, Ngô Hoằng một bên đột nhiên mờ ám nhìn Bạch Túc Túc: "Bạn quan trọng dữ vậy à? Bạn rất thân?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô ho nhẹ một cái, che lại ánh mắt bối rối của mình, ra vẻ bình tĩnh cười nói: "Chỉ là anh ấy giúp tôi khá nhiều rồi, nên tôi cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau nha."
Nói đên đây, Bạch Túc Túc lập tức lái sang chuyện khác, một mặt trêu ghẹo nhìn lại đối phương nói: "Còn cô với Mục tổng thì sao, không đơn giản nha?"
Ngô Hoằng nghe vậy, ngược lại không hề né tránh, chỉ mỉm cười chua chát, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Scandal Mục Hạo cùng Tô Nguyệt lớn như vậy, người sáng suốt đều biết nam chính trong bức ảnh đấy là ai, Ngô Hoằng khẳng định là cũng biết, lúc này trong lòng tất nhiên sẽ không thoải mái.
Ngô Hoằng nhìn mấy người nhân viên cửa hàng một vòng, họ cũng thức thời lui ra để không gian riêng cho hai người họ. Thấy thế, Bạch Túc Túc mới ghé sát tai Ngô Hoằng nói nhỏ: "Tình cảm còn phải dựa vào *lưỡng tình trương duyệt, tôi thật lòng cảm thấy Mục Hạo còn quan tâm cô. Kiểu này, cô thử kích thích hắn một chút xem? Nếu như hắn không có phản ứng, vậy chứng tỏ hắn không có tình cảm với cô, cô vẫn nên từ bỏ từ sớm để đỡ khổ về sau."
*lưỡng tình dương nguyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau
Dứt lời, đuôi lông mày Ngô Hoằng khẽ nhếch, cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc: "Kích thích thế nào?"
Bạch Túc Túc cũng không phải là muốn Ngô Hoằng tranh đàn ông cùng Tô Nguyệt, chỉ là cô thấy Tô Nguyệt căn bản không hề thích Mục Hạo, cũng vừa thử một chút để Ngô Hoằng hết hi vọng cũng được, không thì sau này sẽ khổ mất.
"Thế này, cô có thể nói với Mục Hạo là gần đây ba cô giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt xem coi Mục Hạo có phản ứng gì. Nếu như hắn không có phản ứng, vậy thì cô giải quyết dứt khoát đi là được rồi, còn nếu hắn có phản ứng, còn không mau bắt người về tay. Mặc dù Mục Hạo đối với Tô Nguyệt rất tốt, nhưng cũng có thể đó chỉ là cảm kích hoặc chấp niệm. Cô cứ đơn phương như vậy khẳng định không có ích lợi gì."
Xung quanh không có ai, giọng nói Bạch Túc Túc cũng đè ép rất thấp. Nghe vậy, Ngô Hoằng ngồi ở đó cũng suy nghĩ sâu xa, tựa hồ cũng đang do dự.
Thấy vậy, Bạch Túc Túc cũng đành phải để cô ấy cân nhắc một mình, còn mình thì lại đi xem đồng hồ. Nhìn một vòng, Bạch Túc Túc nhìn trúng một con đồng hồ ở cửa ra vào. Đồng hồ này được đặt riêng biệt trong quầy thủy tinh nhỏ, giá là 32 vạn.
Không hiểu sao, Bạch Túc Túc vừa nhìn vào liền thích ngay cái đồng hồ này, đại khái là bởi vì thiết kế của nó khá hợp với gu của cô, Bạch Túc Túc gọi Ngô Hoằng tới xem thử, đối phương cũng thấy rất được.
Giá cả phù hợp với túi tiền của cô nên Bạch Túc Túc rất sảng khoái mua. Đến khi trở lại chung cư mới nhớ tới sáng mai Phó Sâm không về Phó gia, vậy cô phải đưa quà bằng cách nào bây giờ?
Cô gọi điện cho ông nội Phó, bên kia chỉ nói sáng mai Phó Sâm có một hội nghị quan trọng, nguyên ngày đều không rảnh, cô cũng không cần đến.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc cũng đành thôi, thế nhưng Bạch Túc Túc càng nghĩ càng thấy không được, cuối cùng quyết định buổi tối sẽ mang quà đến cho Phó Sâm, thuận tiện mua cái bánh kem. Dù sao là ngày sinh nhật của người ta, cô đã lỡ có thành ý rồi thì cũng nên thành ý cho trọn vẹn.
Phó Sâm sống một mình, địa chỉ cũng đã nghe ông nội Phó nói qua. Sáu, bảy giờ ngày cuối tuần, nghĩ đến chắc hẳn lúc này Phó Sâm đã về nhà, Bạch Túc Túc mới cầm quà tặng cùng bánh kem đi đến biệt thự của Phó Sâm.
Xe dừng lại bên ngoài, bảo vệ thấy cô nhưng không cho cô vào, nhất định phải gọi điện cho Phó Sâm xác nhận, nếu không thì tuyệt tốt không thể đi vào.
"À, Bạch tiểu thư?"
Trong bóng tối, một bóng người trẻ tuổi đột nhiên bước ra từ khu biệt thự, còn đẩy đẩy mắt kính, tựa hồ đang hoài nghi mình có nhìn lầm hay không.
"Trợ lý Lâm, Phó tổng có ở trên nhà không?" Nhìn thấy người quen, Bạch Túc Túc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trợ lý Lâm nghe vậy, lại nhìn thoáng qua tay cô đang cầm bánh kem, trong mắt lóe lên một tia bối rối, trong lúc nhất thời bỗng nhiên có chút do dự, anh có nên nói không đây?
Cuối cùng anh vẫn chọn tin tưởng Phó tổng của bọn họ có thể ứng phó, gật đầu với Bạch Túc Túc rồi nhìn bác bảo vệ nói: "Đây là vị hôn thê của Phó tổng, Bạch tiểu thư."
Được người khác giới thiệu như vậy Bạch Túc Túc vẫn có chút ngại ngùng, không nói nhiều lời liền cầm theo đồ đi vào khu biệt thự bên trong. Chỉ còn trợ lý Lâm đứng đó, bộ dáng muốn nói lại thôi, ngược lại bác bảo vệ cũng hiếu kỳ nhìn vào phía bên trong "Lúc nãy đó..."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì. Thấy vậy, trợ lý Lâm quyết định túc trực ở đây trước, để xem, nếu người ra chính là Giang Ngưng, chứng tỏ không có chuyện gì phát sinh, còn nếu ra ngoài chính là Bạch Túc Túc, vậy thì thảm rồi, bát cơm của anh coi như mất.
Theo ánh đèn đường, Bạch Tố Tố nhanh chóng đi tới cổng biệt thự, mở cửa ra, bên trong lóe lên ánh đèn rực rỡ, cô ở bên ngoài chần chờ hồi lâu rồi mới hít sâu một hơi đi vào.
Phòng khách rất lớn, bài trí cũng rất đơn giản, nhưng lại không thấy người. Bạch Túc Túc đặt bánh kem và đồng hồ lên bàn, đột nhiên nghe thấy trên lầu có loáng thoáng tiếng phụ nữ nói chuyện.
Bạch Túc Túc dừng lại một chút rồi bước từng bước đi lên cầu thang, đến nơi phát ra tiếng nói chuyện. Có lẽ do cô xem TV mấy phim tuyền hình cẩu huyết quá nhiều mà bây giờ, từ nhiên đâu ra 7749 cảnh bắt tang trên giường xuất hiện trong đầu cô. Nhưng hiện thực không phải vậy, bất quá cũng chẳng khá hơn chút nào.
Vừa lên phòng, cô thấy ngay Phó Sâm đứng trước bàn làm việc, còn Giang Ngưng trong bộ váy màu đỏ diễm lệ, ăn mặc trang điểm cực kì xinh đẹp đứng phía sau ôm lấy lưng anh, trên mặt tràn đầy thâm tình. Bạch Túc Túc đứng ở cửa ra vào, trong lúc nhất thời cả người đều cứng ngắc.
"Túc Túc?"
Thấy người tới, Giang Ngưng lập tức lui ra sau mấy bước, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ Bạch Túc Túc cũng tới.
Nhìn Bạch Túc Túc ngu ngơ đang đứng ở cửa, Phó Sâm tiện tay cầm văn kiện ném lên bàn, ánh mắt tĩnh mịch quét qua Giang Ngưng sau lưng "Việc này trợ lý Lâm sẽ trao đổi với cô."
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Sâm khiến hô hấp Giang Ngưng dừng lại, hôm nay cô ta tỏ tình với Phó Sâm cũng đã hạ quyết tâm thật lớn, thế nhưng... Phó Sâm thật sự không để ý cô ta một chút nào sao?
Bạch Túc Túc đứng ở cửa ra vào một hồi, lấy lại tinh thần, nhìn hai người trong phòng ngập ngừng nói: "Ừm... Sinh nhật vui vẻ"
Nói xong, cô lập tức xoay người đi xuống lầu. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh đó, cô đột nhiên có cảm giác như mình bị cắm sừng, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất. Bất quá như thế không phải là tốt rồi sao? Phó Sâm có người mình thích, cô có thể từ hôn được rồi...
Thấy Bạch Túc Túc trực tiếp rời đi không nói lời nào, sắc mặt Phó Sâm bỗng nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm Giang Ngưng nói: "Ngày hôm nay, tôi sẽ giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy."
Nói xong, liền lập tức cất bước đuổi theo Bạch Túc Túc ra ngoài, anh biết cô gái kia nhất định đã hiểu lầm.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn mỗi Giang Ngưng một mặt không cam lòng nhìn ra hướng cửa. Trong lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, chuyện cho tới bây giờ cô ta còn gì để không hiểu nữa, Bạch Túc Túc kia dám lừa cô ta Phó Sâm có nữ nhân khác. Con mẹ nó nữ nhân đó căn bản chính là Bạch Túc Túc chứ còn ai!
Đi xuống lầu, Bạch Túc Túc chuẩn bị rời đi, dù sao cũng đã mang quà đến. Chỉ là khi quay lại thấy người đàn ông đuổi theo trên lầu, cô vẫn dừng bước, muốn nói lại thôi: "Tôi đã đưa quà đến, tôi về nhé."
Phó Sâm nhìn hộp bánh kem và hộp quà đặt trên bàn, bỗng nhiên tiến lên một bước giữ lấy tay cô, gương mặt lạnh lùng còn mang theo chút biến sắc: "Em đi làm cái gì?"
Bạch Túc Túc: "..."
"Thì chỉ là muốn về nhà thôi." Bạch Túc Túc trừng mắt lùi ra sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo còn mang theo chút ủy khuất xa cách.
Đèn chùm sáng trưng chói mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé lãnh đạm trước mặt, Phó Sâm nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm, "Em đang tức giận?"
- 27/10/2021 -
xxxxxxxxxx
Editor -JL-: Chap này lúc đầu -JL- rất là phân vân luôn, convert của chap này thì là từ "Ghen". Nhưng -JL- cảm thấy tính cảm của Bạch Túc Túc và Phó Sâm hiện tại dùng từ "ghen" nó chưa hợp lí lắm, nên -JL- mới đổi thành "Tức giận". -JL- không biết được không, nhưng cho -JL- xin lỗi nếu sự thay đổi này có đụng chạm đến truyện hay khiến các bạn khó chịu...( _ _)ノ|
Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)