Gió đêm thổi mạnh, cô lang thang trên đường trở về biệt thự, những tia chớp ở cuối chân trời báo hiệu một cơn mưa lớn đang kéo đến, cô đã không nhớ nổi đến mấy việc mà thân xác này đã làm, cô là tác giả những khi trực tiếp trải nghiệm những việc cô ta đã làm sao có thể hơn sức tưởng tượng của cô khi viết, cô chỉ viết sơ qua những hành vi ngang ngược, ích kỷ... của nhân vật nữ phụ Phan An nhưng thực tế nó lại hoàn toàn khác! Dù có than trách ông trời thì cô cũng phải là người đứng ra dọn dẹp mọi thứ!
Mưa bắt đầu rơi Phan An không có ý định trú mưa, cô muốn rột rửa mọi thứ của cô nữ phụ mà cô đã tạo ra! Giờ liệu cô có thể quay đầu lại kịp lúc hay không? Phan An đi dưới cơn mưa về tới cổng biệt thự, hai vệ sĩ vội lấy ô chạy ra che cho cô, từ đầu tới chân Phan An không còn chỗ nào khô cả, dú Tam chạy vội đi lấy cái khăn lông trùm kín người cô lại, Phan An chỉ cười nhạt rồi nói:
- Con không lạnh! Con muốn ngủ!
Cô đi thẳng về phòng mình thay bộ đồ ướt, nhìn lại vết mổ trên cánh tay đã bung chỉ, miệng vết thương cũng đã rách ra thêm nó trở nên nhầy nhụa hơn do lúc nãy thắm nước mưa, cô lấy băng gạt quấn tạm vết thương rồi chui vào chăn, hôm nay đúng thật là một ngày dài rất mệt mỏi đối với cô. Phan An dần chiềm vào giấc ngủ.
Tuấn Kiệt từ công ty đi thẳng về biệt thự. Dạo gần đây anh thường trở về đây không còn qua đêm ở bên ngoài như trước kia, bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại muốn về nơi này để được nhìn thấy cô nhiều hơn, anh vừa tới cửa đã nghe mọi người nói lại chuyện của Phan An, Tuấn Kiệt nhanh chóng đi đến phòng cô, anh nhẹ mở cửa bước vào bên trong dưới ánh sáng của bóng đèn led trên trần một thân ảnh nhỏ nhắn nằm co ro trên chiếc giường rộng lớn, tấm băng gạt trên cánh tay cũng đã tuộc ra từ khi nào, nhìn vết khâu đã bị đứt chỉ, máu mũ vẫn còn rịn ra xung quanh miệng vết thương trông còn nghiêm trọng hơn lúc mới bị thương, mày kiếm nhíu chặc anh vươn tay nhắn chuông gọi người đến mang theo hộp dụng cụ y tế anh tự tay giúp cô băng lại vết thương, sáng mai sẽ gọi Vũ Lâm (là bạn nối khố cũng là bác sĩ của gia đình anh) đến khâu lại vết thương cho cô, sau khi sắp xếp xong mọi thứ anh cũng lặng lẽ leo lên giường nằm cạnh cô, trong vô thức anh đem người ôm vào lòng, anh cảm nhận được từ ngày cô trở lại bên cạnh anh như có một cơn gió mát thổi đến cuộc sống của một ông trùm khát máu dần trở nên có nhiều điều ý nghĩa hơn.
Hai người ngủ một giấc dài đến tận 8h sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại reo vang inh ỏi Tuấn Kiệt mới thức giấc, là Pus hôm nay anh phải đón một vài người khách quan trọng từ Anh sang, lần đầu tiên Pus phải điện báo với sếp là gần trễ giờ hẹn, anh xuống giường rất nhẹ nhàng tránh làm cho cô thức giấc.
Phan An sau một giấc ngủ sâu bản thân cũng dần ổn định, tinh thần hôm nay đã sẵn sàng chiến đấu cho mọi chuyện diễn ra sắp tới! Nhìn người thanh niên trước mắt, quần áo chỉnh chủ, rồi nhìn lại cánh tay đã được băng bó gọn gàng cô khẽ nói:
- Anh giúp tôi băng vết thương?
- Uh, tối qua tôi thấy băng gạt bị rơi ra! Cô cảm thấy trong người thế nào rồi? Dú Tam đã chuẩn bị xong bữa sáng, lát nữa sẽ có bác sĩ đến khâu lại vết thương, chịu đau một chút!
Cô chỉ ngồi im lặng nghe anh nói, ánh mắt buồn chắc chứa nhiều tâm sự, thấy vậy anh lại nói tiếp:
- Cô có muốn nói với tôi hay không?
Phan An nhìn anh, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng biết nói với anh như thế nào đây! Bất giác cô muốn được ôm anh mà giải bày mọi việc! Nhưng có thằng điên mới tin chuyện cô nói, anh thấy sự bối rối trong mắt cô, Tuấn Kiệt bước đến bên giường ngồi xuống cạnh cô, giọng dịu hẳn đi:
- Khi nào cô sẵn sàng chia sẻ thì nói với tôi!
Mọi cử chỉ, thái độ của Tuấn Kiệt đều rất khác lạ, ánh mắt cô vô tình chạm vào đôi mắt anh, cô như muốn đắm chiềm ở trong đó, bao nhiêu nỗi niềm như muốn bày tỏ, còn 1% lí trí mách bảo cô anh ta là nam chính, và cũng là ông trùm khét tiếng trong truyện, có chuyện gì mà anh ta chưa từng trải qua, trong những giây cuối cùng nếu cô không tỉnh táo có lẽ đã nhào vào lòng anh ta mà thổn thức bày tỏ ra hết nổi lòng của mình rồi, cô đưa mắt nhìn đi nơi khác.