Hai người im lặng vài phút.
Vân Yên đã bận cả một ngày, lúc này thật ra đã vừa mệt vừa buồn ngủ. Mí mắt cô nặng trịch, dần dần trĩu xuống, cảm giác được thân thể nhẹ bẫng, lập tức liền chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng sột soạt sột soạt, đầu ngón tay bị thứ gì đó lành lạnh chạm nhẹ vào một cái. Cô sợ hết cả hồn, lập tức mở to mắt ra nhìn. Lúc này mới phát hiện tay Thẩm Ám đã trườn qua từ dưới chăn, tay của anh dè dặt cẩn thận mà nắm lấy tay cô.
Vân Yên có chút cạn lời, cô lay tay Thẩm Ám ra. Nhưng bên kia cũng không tình nguyện, dùng sức nắm chặt tay hơn một chút, sau đó mới phối hợp buông lỏng ra nhưng vẫn để trên tay cô.
Cô nhìn không vừa mắt, cực kì bá đạo mà nhét tay anh về. Lần này Thẩm Ám rất ngoan, không có phản kháng nên cô rất dễ dàng nhét tay anh về. Sau đó mới nhớ tới là còn chưa tắt đèn, cô đứng dậy tắt đi đèn trần, chỉ để lại ánh đèn ngủ tỏa sáng nhè nhẹ. Khi nằm lại lên giường, cô liếc nhìn Thẩm Ám, anh cũng đang nhìn cô, lộ ra biểu tình u oán.
Hiện nay Vân Yên cũng hiểu được, bản thân tám phần căn bản là không có tật xấu mộng du gì, nói không chừng lúc đó chính là do tên Thẩm Ám này dở trò quỷ. Vì thế mà một chút cũng không áy náy, đưa tay chất cao chồng chăn thêm chút nữa.
Thẩm Ám lẳng lặng nghe tiếng cô nằm xuống giường, nghe tiếng cô đắp chăn xong. Lúc này anh cũng không gấp, kiên nhẫn đợi hơn mười mấy phút, tay trái mới lại một lần nữa mò qua đống chăn, cố gắng không phát ra tiếng động, thật nhẹ chậm mà trườn qua, thăm dò trái phải vài cái, rồi mới cảm thấy thỏa mãn nắm lấy ngón tay cô, ngón tay cô tinh tế, anh không nhịn được mà ma sát ngón tay cô một chút.
“Thẩm Ám” ngữ khí âm u.
Động tác của Thẩm Ám chợt dừng, anh lưu luyến mà sờ soạng thêm một chút rồi mới chậm rãi lùi tay về.
Vân Yên vừa mới ngủ lại được thì lại bị đánh thức, lúc này thật sự muốn hung hăng mà đánh anh một trận. Giường cũng đã cho anh ngủ, anh còn không thành thật đi vụng trộm sờ tay cô, sờ tay thì thôi, tay còn lạnh giống như một cục đá, đắp chăn nửa ngày vậy mà một chút cũng không ấm lên tí nào.
Vân Yên nghĩ như vậy lại sửng sốt. Thoáng chốc xoay người bật dậy hất chăn ra, cô đặt lòng bàn tay lên trán anh.
Sẽ không phải là anh lại bị bệnh đi?
Cẩn thận thăm dò, nhiệt độ còn giống như bình thường mà?
Vân Yên do dự một lát mới không yên tâm, cúi người, dán trán của mình lên trán anh, nửa phút trôi qua nhưng vẫn không phát hiện có gì khác thường. Cô nhíu mày, đang muốn lùi lại thì sườn mặt bị hôn một cái.
Vân Yên ngây người một giây, môi anh cũng dán trên má cô một giây. Mềm mại, còn có chút lạnh.
Cô lập tức bật dậy lùi lại, tròng mắt trợn to trừng anh, nâng tay lên muốn đánh người.
Anh lộ ra một mặt vô tội, trong mắt còn mang theo mờ mịt giống như còn không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Một cái tát kia dừng ở không trung vài giây, như thế nào cũng không tát xuống được. Vân Yên hít vào một hơi, lửa giận ở trong lòng nửa vời, nghẹn đến mức cực kì khó chịu. Không đánh người thì không cam lòng mà đánh người thì lại có vẻ bản thật thật ngây thơ, vậy mà lại so đo với một con ma men.
Cô thu lại tay, cả người nện mạnh xuống giường, tiếng kéo chăn lên đắp thật vang, tiếng dịch chăn về giữa làm vĩ tuyến 38 cũng thật vang.
Thẩm Ám còn tưởng sẽ trôi qua như vậy nha.
Ai ngờ chưa tới vài giây, cô lại xốc chăn lên, cả người vắt ngang qua đống chăn ở giữa, đè sụp chăn xuống một đoạn, đưa tay lại nhéo lỗ tai của anh.
Thẩm Ám chớp chớp mắt, nhìn cô nói: “……Đau”
Vân Yên hừ một tiếng, hung dữ nói: “Không được chọc tôi nữa” Sau đó mới nới tay ra.
Cũng không biết có phải là uy hiếp trên miệng có tác dụng hay không mà sau đó Thẩm Ám thật đúng là không có chọc cô nữa, để cô yên ổn ngủ một giấc ngon.
Nhưng sáng hôm sau, Vân Yên là tỉnh lại ở trong lòng của Thẩm Ám.
Cô bị anh ôm chặt lấy, một chân quấn ở trên eo anh, một tay níu chặt lấy vải áo trước ngực anh, đống chăn làm vĩ tuyến 38 đã sớm đổ ngã, không còn như cũ.
Không có chỗ để chối bỏ trách nhiệm, rốt cuộc cũng là cô ôm người ta.
Vân Yên xấu hổ buông tay ra, buông chân, muốn chui từ trong lòng anh ra ngoài thì cảm thấy bản thân bị ôm chặt hơn, mặt còn kém một chút là đụng phải ngực anh.
Cô đưa mắt nhìn, Thẩm Ám quả nhiên là đã tỉnh, anh đang rũ mắt nhìn cô. Ánh mắt mềm mại, trong ôn nhu còn mang theo chút dè dặt cẩn thận.
Vân Yên đưa ngón tay đâm đâm ngực anh, mặt không biểu cảm nói: “Buông tay”
Thẩm Ám cứng đờ, sáng sớm tinh mơ, bị cô đâm ra phản ứng sinh lý, trong nhất thời không dám động đậy.
Vân Yên nằm gần anh, ngay từ đầu còn không phản ứng lại, sững sờ nửa phút rồi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong thoáng chốc cô đỏ mặt, xấu hổ muốn bốc khói lại muốn đẩy anh ra.
“Đừng nhúc nhích” Thẩm Ám bắt lấy tay cô, biểu cảm nhìn qua còn có một tia khổ sở.
Cô cũng thật sự không dám động đậy nữa.
Thẩm Ám nhịn thật vất vả nhưng lại không dám làm gì Vân Yên, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn nên càng cảm thấy vất vả hơn. Sau một lúc lâu anh mới thở phào nhẹ nhõm, gục đầu xuống, nhíu mắt, cô gái này vậy mà lại đỏ lỗ tai.
Tâm tình anh trong nháy mắt sáng rực trở lại, anh cúi đầu, sung sướng ngậm lấy vành tai của cô. Còn chưa kịp thật sự làm cái gì thì ngay sau đó cả người đã bị đá bay xuống giường.
Ngày hôm qua thật ra anh cũng không có say, nhưng thật sự là đã uống không ít. Chủ ý này do trợ lý mới tới của anh cho, theo trợ lý của anh nói, có một lần bạn gái cậu ta ồn ào đòi chia tay, hơn nửa đêm cậu ta uống say đi tìm cô bạn gái, quá trình thì không nhớ rõ nhưng kết quả là sáng hôm sau hai người làm lành lại rồi.
Thẩm Ám không uống say, miễn cưỡng giả bộ một chút thì cũng tính là say đi. Ngày hôm qua đầu óc anh tỉnh táo, nhưng sáng hôm nay lại thật sự rất choáng váng, té lăn trên sàn xong liền càng chóng mặt hơn.
Anh nghe thấy bịch một tiếng, sau đó yên lặng vài giây. Đợi khi tỉnh táo lại thì phát hiện Vân Yên đang ghé ở trên giường, đưa đầu dò xét nhìn anh, bộ dáng vừa lo lắng lại vừa hoài nghi.
Anh nhìn qua, nhíu mày nói: “Đau”
Cô lập tức cảm thấy anh lại là đang giả bộ đáng thương, nhẹ thở ra một hơi, lùi đầu về rồi quăng cho anh một tiếng: “À”
______
Vân Yên ở trong phòng bếp làm đồ ăn sáng, Thẩm Ám bị nhốt ở ngoài phòng bếp, anh bám vào cửa thủy tinh ngó nhìn.
Cô làm đồ ăn cho bản thân đều trực tiếp đơn giản như vậy, bánh mì nướng kẹp chút rau xanh là có thể ăn xong một bữa. Khi làm xong, cô nghiêng đầu nhìn thấy Thẩm Ám, ngoài ý muốn hỏi: “Anh còn chưa đi?”
Nói xong cô bưng mâm đi ra, Thẩm Ám mở cửa giúp cô rồi nghiêng người tránh qua.
“Em đuổi anh đi à?” anh tủi thân hỏi ở phía sau sau.
“Ừ” Vân Yên cũng chưa thèm nhìn anh một cái, chỉ gật đầu trả lời: “Đúng vậy”
Cô buông mâm xong lại giục anh: “Chừng nào thì anh đi?”
“Không đi” Thẩm Ám mặt dày ngồi xuống, lại tha thiết trông mong nhìn bánh mì nướng, hi vọng mình cũng có thể được chia cho một ít.
Vân Yên yên lặng vài giây “Được” Sau đó cô xoay người, vừa đi vừa nói: “Vậy tôi đi”
“Đừng” Thẩm Ám lập tức đứng lên, ghế dựa kéo trên sàn, lạch cạch một tiếng.
Anh nắm cổ tay của cô: “Đừng đi” ngay sau đó nói “Anh không nên lừa em, em đừng tức giận”
Một hồi lâu cũng không có người trả lời.
“Đừng tức giận nữa được không, ừm?”
“Vậy anh nói thật ra” Vân Yên đẩy tay anh ra, cô xoay người lại nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh vì sao lại gạt tôi?”
Thẩm Ám lưu loát trả lời rõ ràng: “Bởi vì không muốn ly hôn”
“Ừ” Vân Yên miễn cưỡng nhận lời giải thích này, cô lại hỏi: “Ngay từ đầu thì sao?”
Thẩm Ám yên lặng.
Vân Yên dần dần mất kiên nhẫn: “Anh rốt cuộc có nói hay không?”
“Anh……” Thẩm Ám há miệng thở dốc, đưa mắt nhìn cô, không biết mình có nên nói hay không.
“Không nói thì thôi, anh đi đi” Vân Yên lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách.
“Vân Yên” anh vội vàng bắt lấy cổ tay của cô, nhìn thấy lại sắp bị hất ra mới mở miệng nói: “Kiếp trước em không có như vậy.”
Vân Yên cứng đờ.
Thẩm Ám: “Ngay từ đầu anh chỉ là muốn xác định, vì sao em lại đột nhiên trở nên khác như vậy”
_____
Vân Yên lường trước rất nhiều loại khả năng, chỉ là cô không thể ngờ được boss phản diện trong một quyển sách vậy mà lại trọng sinh.
Trên thực tế cô cũng chưa có xuyên qua lâu lắm, nhưng là bởi vì khuôn mặt giống nhau, thân thể giống nhau, tên cũng giống nhau, ngay cả nốt ruồi nhạt trên ngón tay cũng giống như y như đúc nên cô thích ứng với thân phận mới rất tốt, suýt nữa đã quên bản thân là một người xuyên sách.
Cô cũng không biết làm sao để đối mặt với Thẩm Ám, tình huống thật sự không biết nên nói như thế nào, lại không muốn dùng lời nói dối để qua loa anh.
Cũng may Thẩm Ám cũng không có truy cứu đến cùng, anh giải thích xong, bướng bỉnh hói: “Đừng tức giận nữa được không? Đừng ly hôn được không? Anh ở bên em, được không?”
Vân Yên cũng không dám quay đầu nhìn anh.
Hơn nửa ngày cô mới rút tay ra, bỏ lại một câu: “Để tôi yên lặng một chút “ liền vội vàng chạy về phòng ngủ.
Lúc này Thẩm Ám lại không đuổi theo nữa, nhìn thấy cô đóng cửa, anh ngồi xuống ăn luôn bánh mì nước của cô, sau đó đi vào phòng bếp rửa chén, mở bếp ga làm cho cô bữa sáng mới.
Đợi khi bữa sáng làm xong, Vân Yên vẫn còn đang ngồi trước cửa sổ ngẩn người.
Thẩm Ám đặt chén cháo gà sợi ở trên bàn rồi đi qua ngồi cạnh cô, anh nắm lấy tay cô, thấy cô không phản kháng gì nên lá gan lớn hơn, đan mười đầu ngón tay vào với nhau.
Trong đầu Vân Yên đang loạn cào cào nên tạm thời không quan tâm anh. Chỉ chốc lát sau, hơi nóng sát gần bên môi, cô ngửi thấy được mùi cháo gà xé.
“Há miệng” Thẩm Ám nói.
“Không cần” Vân Yên lắc lắc đầu đồng thời cũng đẩy tay anh ra.
Thẩm Ám vẫn giơ thìa, cực kì nhẫn nại hỏi: “Vì sao lại không cần?”
Cô rũ mắt nhìn sàn nhà chằm chằm, ngón tay cào cào vân gỗ mờ nhạt.
Thanh âm cũng hạ thấp: “Chỉ là không cần thôi”
Thẩm Ám không có cách nào, anh thở dài. Bỏ thìa lại bát rồi cúi người xuống ôm lấy cô.
Rất kỳ quái, Vân Yên vậy mà lại không chạy trốn. Hiện tại cô có sợ một chút, còn có chút lạnh, do dự một hồi liền chui vào trong ngực anh.
Bàn tay anh vỗ ở trên lưng cô, một chút rồi một chút trấn an cô.
Có một vấn đề mà Vân Yên không vứt ra sau đầu được.
Cô đã đến đây rồi, vậy “Vân Yên” kia đi đến chỗ nào rồi.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng âm u, một bà lão lớn tuổi nhắm mắt vuốt phật châu, chiếc TV cách bà 5m đang phát lại [Song Xu] tối hôm qua.
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng trườn vào, không yên tĩnh được bao lâu, giọng nói của một người con gái trẻ tuổi đột nhiên vang lên.
“bà không phải nói là hồn của cô ta bị bà đưa đến thế giới khác sao?”
Bà lão xốc lên mí mắt, một đôi mắt đục ngầu bất kham mở ra nhìn vị tiểu thư mặc bộ quần áo đỏ đường hoàng tùy ý trong TV.
“Là ngoài ý muốn” Bà nói: “Ở thế giới kia nó bị người hại chết”