Biết rõ Trầm Ám đang cố ý làm nũng, nhưng hết lần này đến lần khác Vân Yên đều chịu thua dáng vẻ này của anh.
Cô mặt lạnh, đút anh ăn sáng từng chút từng chút. Trong lòng nghĩ, một lần cuối cùng, nhất định đây là lần cuối cùng.
Sức ăn của Trầm Ám không lớn lắm, vì đang bị bệnh, nên mấy ngày nay càng ăn ít đi. Không nghĩ tới hôm nay anh ăn hết đồ ăn còn lại vẫn chưa no, vẫn ăn thêm chút cháo. Lúc đút cháo anh cứ kiểu cách ngại nóng, cô phải thổi một chút mới chịu ăn.
Trên mặt Vân Yên không kiên nhẫn nổi, nhưng vẫn cẩn thận thổi nguội rồi đút cho anh ăn.
Kỳ kèo cả buổi sáng, bất giác đã đến trưa. Lúc này bầu trời u ám, mặt trời bị mây đen che lấp, gió rất lớn.
Vân Yên cầm chén dĩa đã dùng qua vào phòng bếp rửa, Trầm Ám cũng đi tới nắm tay bỏ vào trong bồn nước, cô cho là anh muốn phá, nên đuổi anh ra ngoài.
Dọn dẹp xong, Vân Yên ngẩng đầu một cái, bên ngoài có tuyết rơi. Bông tuyết bay lả tả, rất lớn, làm mặt đất phủ một tầng băng mỏng.
Vân Yên mở cửa sổ ra, gió lạnh xen lẫn bông tuyết thổi tới, cô nhíu mày rụt về sau một chút, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Trầm Ám nâng cánh tay lên, đóng cửa sổ lại.
Vân Yên lập tức dán lại bên cửa sổ, ngạc nhiên nói: “Tuyết lớn ghê!”
Trầm Ám rũ mắt, sửa những sợi tóc bị gió thổi rối cho cô, sau đó khom người ôm lấy cô, tì cằm lên vai cô, ừ một tiếng.
Vân Yên sờ mu bàn tay anh một cái, không biết sao lại lạnh như băng, nên quên đẩy anh ra, nắm mấy ngón tay của anh ủ ấm tay cho anh.
Tuyết rơi cả buổi chiều, đến chạng vạng tối mới ngưng.
Tiểu khu yên lặng hiếm khi có tiếng động, giờ lại có rất nhiều trẻ con chạy ra hi hi ha ha chơi tuyết. Đã một ngày Vân Yên chưa ra khỏi nhà, nhìn tuyết bên ngoài mà không kiềm lòng được, cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút.
Mũ khăn choàng bao tay, cô võ trang đầy đủ lên. Bọc cho Trầm Ám còn dày hơn, chỉ lộ ra một đôi mắt, Trầm Ám cũng dung túng cho cô nghịch.
Vừa mở cửa ra, gió bên ngoài thổi từng cơn từng cơn, nhưng không lạnh như đã tưởng tượng. Tuyết rất sạch sẽ, giẫm xuống một cái hằn lên dấu chân. Vân Yên rút tay ra khỏi nắm tay của Trầm Ám, cực kỳ hưng phấn chạy về phía trước, chạy chạy, rồi té lộn nhào xuống tuyết.
Trầm Ám cau mày, bước nhanh hơn đuổi theo, chưa kịp đến gần, đã thấy Vân Yên chống tay xuống tuyết, khó khăn bò dậy, sau đó không đứng vững, lại té nhào xuống.
Vân Yên mặc đồ dày, tuyết ở dưới mềm xốp nên té cũng không đau. Cô thử đứng dậy lần thứ hai, thì nghe thấy tiếng trẻ con cười cách đó không xa.
Một giây sau, đột nhiên thân thể bay trên không, cô được người ôm lên. Một tay Trầm Ám ôm cô, một tay phủi bớt tuyết trên đồ cho cô. Vân Yên vịn tay anh để đứng vững, mặt hồng hồng, đưa lưng về phía mấy đứa trẻ vừa cười nhạo cô lúc nãy.
Nhưng mấy đứa trẻ kia lại không bỏ qua cho cô, từ xa ném một quả cầu tuyết qua. Có điều không ném trúng, mà rơi xuống đất vỡ ra chia năm xẻ bảy.
Ban đầu Vân Yên cũng không biết cái này là ném mình, nghi ngờ quay đầu lại nhìn. Rất nhanh, quả thứ hai, thứ ba, thứ tư, cùng nhau bay tới. Cô trợn to hai mắt, lôi kéo Trầm Ám né tránh, sau đó trượt chân một cái, thiếu chút nữa là té tiếp, trên đầu còn chễm chệ một quả tuyết bị ném qua. Thấy vậy, tiếng cười của đám trẻ con kia còn vang hơn nữa.
Trầm Ám phủi phủi đầu cho Vân Yên, khoé môi mím lại thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn sang.
Sau đó lập tức cũng bị ném một phát, quả cầu tuyết đập vào đầu gối anh, theo gấu quần anh rơi xuống.
Vừa rồi Vân Yên bị ném vào đầu cũng không nổi giận, nhưng lúc này thấy Trầm Ám bị bắt nạt, thì nhất thời nổi giận. Ngồi xổm xuống nặn một quả tuyết, ném về phía xa, nhưng không ném vào người bọn nhóc, chỉ muốn hù doạ bọn nhỏ một chút thôi.
Nhưng bọn nhóc chẳng hề sợ hãi, cười hì hì né tránh, còn la hét gì đó trong miệng. Sau đó kính lại cho cô một quả cầu tuyết.
Vân Yên đẩy Trầm Ám ra, một người một ngựa đối chiến cùng bọn nhóc, nhưng cũng chỉ hù doạ chúng, nên căn bản không ném trúng. Cô né tránh cũng nhanh, sau đó hầu như cũng không có ai là không ném tuyết. Cảnh tượng một đám người ném tới ném lui chạy giỡn cực kỳ vui vẻ, Vân Yên dần dần quên mình đang “trả thù”.
Trầm Ám đứng bên cạnh nhìn, gương mặt thối muốn chết. Trong lòng cực kỳ bất mãn chuyện Vân Yên lơ là mình, nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, nên vẫn kiềm chế.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trầm Ám liếc nhìn màn hình một cái, thấy bộ dạng Vân Yên còn lâu mới chơi đã, nên rời đi nghe điện thoại.
Trán Vân Yên lại bị ném một quả cầu tuyết.
Ở bên ngoài quá lâu, tay và mặt cô lạnh cóng, nên cũng không thấy đau lắm. Thở hồng hộc nặn một quả tuyết, không đứng lên mà thuận tay ném một cái.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên, cô ném trúng một người đàn ông.
Vân Yên sửng sốt hai giây, vội vàng bò dậy muốn nói xin lỗi. Chỉ thấy đám con nít chạy tới, vây quanh người đàn ông gọi: “Thầy Đại Thụ, thầy Đại Thụ.”
Cô phủi phủi tuyết trên quần đi tới, hơi ngượng ngùng: “Rất xin...”
“Rất xin lỗi.” Không nghĩ tới người đàn ông đã cướp lời, nói xin lỗi trước.
“H...hả?” Vân Yên ngơ ngác ngốc nghếch nhìn hắn.
Thầy Đại Thụ cúi đầu, dạy dỗ đám nhóc đầu củ cải đang vây quanh hắn.
“Sao lại ném vào người chị này hả? Mau nói xin lỗi chị đi!”
“Bởi vì muốn chơi với chị ạ.” Một nhóc mập mạp hiên ngang trả lời: “Chơi với chị này vui ạ.”
Những đứa trẻ khác cũng rối rít phụ hoạ: “Đúng vậy, muốn chơi với chị ạ...”
“Nhưng trước khi các em chơi với chị, đã được chị đồng ý chưa?”
“Đồng ý ạ.”
“Vừa rồi ở trong ti vi, chị nói là hoan nghênh đi tìm chị ấy chơi.”
“Đúng vậy đúng vậy, trong ti vi nói...”
Thầy Đại Thụ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, quay đầu quan sát Vân Yên mấy giây, lúc này mới nhận ra cô là ai. Sao hắn lại không biết đám quỷ nhỏ này đang nghĩ gì chứ, đứa trẻ xem phim hoạt hình chơi trò chơi hàng ngày sao có thể không biết trên ti vi đều là giả chứ, bọn nhóc chỉ muốn trêu chọc người ta thôi. Vì vậy lại nói: “Thật sự xin lỗi.”
Vân Yên vội vàng khoát tay: “Cũng không có gì...”
Sau đó xúc động: “Trẻ con bây giờ sướng ghê, lúc tôi đi học bài tập cực kỳ nhiều, làm gì có thời gian ra ngoài ném tuyết.”
Bọn nhóc nhất thời biến sắc.
Các giáo viên luôn rất nhạy cảm với đề tài bài tập này, thầy Đại Thụ nghe thấy lời nói của Vân Yên, lập tức cúi đầu hỏi mấy đứa bé: “Các em làm bài tập xong chưa?”
Có mấy tiếng trả lời thưa thớt vang lên----
“Chưa ạ.”
“Vẫn chưa.”
“Em cũng chưa ạ.”
“Sắp xong ạ.”
“Vẫn chưa làm xong ạ...”
“Còn một ít nữa ạ...”
Thầy Đại Thụ: “Vậy sao chưa về nhà làm bài tập đi!”
Bọn nhỏ kêu thảm tản ra tứ phía.
Vân Yên nhìn bọn nhóc đi, nhớ tới Trầm Ám, quay đầu định gọi Trầm Ám về nhà, nhưng quay lại nhìn, thì không thấy Trầm Ám ở đó.
Thoáng chốc cô luống cuống, thầy Đại Thụ nhận ra được, thử hỏi dò: “Cô tìm ai à? Tôi mới vừa nhìn thấy, hình như người đứng chung với cô đi qua bên kia rồi.”
Hắn chỉ chỉ đường mòn bên trái.
Vân Yên vội vàng cảm ơn, chạy qua bên đó, thầy Đại Thụ níu cô lại: “Nếu cô không ngại, tôi dẫn cô đi, tôi nhìn thấy...”
Bỗng nhiên Vân Yên kêu một tiếng: “Trầm Ám!”
Trầm Ám từ con đường kia đi tới, ánh mắt cố định trên cái tay của thầy Đại Thụ đang lôi kéo Vân Yên, trầm mặt.
----
Vân Yên không biết Trầm Ám bị làm sao, mình mắc lỗi chạy lung tung, cô còn chưa dạy dỗ anh đâu, mà anh lại giận dỗi cô.
Trầm Ám đi ở phía trước, người trước người sau cách Vân Yên hai bước. Bị giận hoài, Vân Yên cũng thấy tức, đứng yên tại chỗ không đi theo anh.
Sau gáy anh như có con mắt, Vân Yên dừng lại, anh cũng dừng lại theo.
Có mấy giây, hai người không ai động đậy.
Trầm Ám quay đầu lại trước.
Vân Yên hất đầu sang một bên, cố ý không nhìn anh.
Lộp bộp, anh giẫm tuyết đi tới, dừng lại trước mặt cô. Đứng đó một lúc lâu, khom người nắm tay cô.
Vân Yên hất tay ra không cho anh nắm, nhẹ nhàng hừ một tiếng, vòng qua anh đi về phía trước.
Mới đi một bước thì vạt áo bị kéo lại.
Vân Yên giãy giụa, nhưng không giãy ra, quay đầu trừng anh: “Trầm Ám!”
Một giây sau, trời đất quay cuồng.
Trầm Ám trực tiếp ôm cô, bất chấp sải bước đi về nhà.