Chương 974: La bàn của gia tộc
Lucy cùng ba cô ta hiện giờ đang gặp phải vấn đề như vậy.
Ba của Lucy vốn không phải là thành viên chủ chốt trong gia tộc.
Lần này mở rộng thị trường phương đông là cơ hội mà ba của Lucy bắt được, nếu thất bại, ba của Lucy rất có thể sẽ bị gia tộc từ bỏ, tiện đà ngay cả Lucy cũng sẽ bị gia tộc vứt bỏ.
Lucy biết, kỳ thật mặc dù ba cô có xuất sắc mà hoàn thành nhiệm vụ mở rộng thị trường phương đông, cũng sẽ không lập tức được gia tộc trọng dụng, chỉ là có thể tạm thời giữ được địa vị của nhà bọn họ ở trong gia tộc mà thôi.
Lucy hiện tại có một tính toán khác, so với cắn nuốt rớt thị trường phương đông, Lucy càng muốn tìm được la bàn đã bị mất của gia tộc.
Đó là phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất để bọn họ đạt được sự tán thành và trọng dụng của gia tộc.
###
Lucy về tới nơi bọn họ ở tại kinh thành, một tòa biệt thự tư nhân ở Kinh Giao.
Biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, nhân viên an ninh đều là người bọn họ đưa từ nước ngoài đến.
Lucy sau khi trở về, đi vào tầng hầm ngầm, sau cánh cửa kim loại đang giam giữ hai nữ nhân của Tần gia.
Tầng hầm ngầm không có cửa sổ, trước khi Lucy tiến vào, đèn trong phòng tắt, một mảnh đen nhánh.
Tần Du Phàm nhìn thấy Lucy, mỉm cười trào phúng, "Nhìn dáng vẻ thì kế hoạch của Lucy tiểu thư còn không có thành công."
Tần Du Phàm biết, gia tộc Goodman nếu thành công, thì mạng của cô đã không còn được giữ lại.
Đây là một thủ đoạn dơ bẩn, xuống tay tàn nhẫn của gia tộc.
"Tôi biết cô tức giận, nhưng mặc kệ cô có tin hay không, bắt cóc các người không phải là ý của tôi, tôi cũng muốn tận lực bảo toàn sự an toàn của cá người."
"Tần Du Phàm tôi lại không phải là đứa trẻ ba tuổi, gia tộc Goodman các người có thể dùng đến thủ đoạn hạ lưu bắt trói người uy hϊếp như vậy, thì không cần ở chỗ này giả vờ làm người tốt, thực ghê tởm."
"Hôm nay tôi đi gặp Địch thiếu, như lời cô nói, trong mắt trong tim anh ta đều chỉ có vị hôn thê của mình."
"Tôi đã sớm nói với cô, anh ấy chướng mắt cô, hết hy vọng đi, cô so với Nhất Lăng, kém xa vạn dặm!"
"Ở trong từ điển của gia tộc Goodman chúng ta không có hai chữ nhận thua này, chúng ta từ nhỏ đã được giáo dục nếu muốn cái gì thì phải cố gắng nỗ lực mà đi tranh giành, mà không phải chỉ biết tự thương hại chính mình."
"Ha, tiếng Trung học được không tồi, còn biết tự thương hại chính mình." Tần Du Phàm châm chọc.
"Tôi cho rằng cô có thể hiểu rõ tâm tình của tôi."
Lucy biết Tần Du Phàm cũng thích Địch Quân Thịnh, dùng một đoạn thời gian rất dài để theo đuổi Địch Quân Thịnh, làm cho mọi người ở kinh thành đều biết.
"Đừng đem tôi cùng cô nói nhập thành làm một, Tần Du Phàm tôi không có ở sau lưng làm ra những hành động không thể nhìn người khác đó."
Lucy không có tức giận, "Vậy được rồi, nếu cô hôm nay vẫn không muốn cùng tôi nói chuyện, lần sau tôi lại đến."
###
Buổi tối sau khi về đến nhà, Giản Nhất Lăng lại mở ra vali hành lý cô dùng để cất giữ trang sức kia.
Từ bên trong tìm và lấy ra một món đồ vật rõ ràng có đồ họa phương tây đặc sắc.
Một cái đĩa tròn, to bằng cái miệng chén.
Tính chất là một loại kim loại, nhan sắc hiện ra là vàng đen cổ xưa.
Phía trên được khảm có một viên đá quý to bằng quả trứng bồ câu màu đỏ.
Mặt bên trái điêu khắc một đồ án cổ xưa rõ ràng là của phương tây.
Cái đồ án này cùng với đồ án trên chiếc nhẫn của Lucy đeo hôm nay mà Giản Nhất Lăng nhìn thấy là giống nhau.
Ngay cả loại kim loại dùng để chế tác cũng tương tự.
Giản Nhất Lăng nhìn đồ vật trong tay, có chút nghi hoặc.
Người đưa thứ này cho cô chỉ nói thứ này rất đáng giá, lại không có nói thứ này dùng để làm gì, cũng không có nói thứ này cùng gia tộc nào có quan hệ.