Chương 954: Khế ước bán mình
"Tôi thật sự có thể lại đi lại sao?" Giọng nói Ôn Ngôn không khống chế được mà run rẩy.
"Vô nghĩa, bằng không chúng tôi vất vả thực hiện trận phẫu thuật này cho anh để làm gì? Anh là bị liệt nửa người trên, lại không bị cắt chi, chân đều còn ở đây, như thế nào sẽ không thể đi lại được? Nhưng mà anh muốn lập tức đi lại cũng không có khả năng, liền tính anh ngày thường có hộ lý chuyên môn làm mát xa bảo dưỡng, cơ bắp vẫn là héo rút, ít nhất cũng cần đến ba bốn năm rèn luyện mới có thể hồi phục, mới có thể một lần nữa đi đứng bình thường."
Nghe đến đó, Ôn Ngôn không có thất vọng.
Anh đã đợi chín năm, lại chờ thêm ba bốn năm nữa thì có gì đâu?
Lưu Đình tiếp tục nói, "Hơn nữa cái quá trình này cũng thực gian nan, nếu lực ý chí của anh không đủ, đến lúc đó có khả năng anh sẽ lựa chọn từ bỏ, tình nguyện cả đời ngồi ở trên xe lăn, cũng không muốn chịu sự khổ cực kia."
"Tôi sẽ không, tôi sẽ kiên trì." Ôn Ngôn thực khẳng định mà trả lời.
Chỉ cần có một đường hy vọng, anh đều sẽ nỗ lực đi.
Trước kia là không có hy vọng, không có phương hướng nỗ lực, hiện tại cho anh hy vọng, cho anh phương hướng nỗ lực, anh sao có thể sẽ không cố gắng nắm chắc chứ?
"Thật hay giả không biết? Nếu là lời nói thật sự, chúng tôi đây liền lại giúp anh, để thời gian khôi phục của anh rút ngắn lại một nửa."
"Anh.."
"Ha ha ha, có phải bị kinh hỉ hay không? Không sai, bệnh viện chúng tôi còn có thể cung cấp dịch vụ trợ giúp anh trong thời kỳ phục hồi, để anh so với ở địa phương khác hồi phục lại càng mau hơn! Thuận lợi mà nói, một đến hai năm thời gian chúng tôi liền có thể làm cho anh một lần nữa có thể đi đứng! Nhưng mà anh cũng đừng vui mừng quá sớm, từng bước một đến đây, trước tiên đem thương thế trên người của anh dưỡng cho thật tốt, sau đó lại đến suy xét đến chuyện khác."
Ôn Ngôn trầm mặc trong chốc lát sau đó hỏi Lưu Đình, "Bọn họ hiện tại ở đâu? Tôi nói chính là.. Tiểu Lăng cùng Duẫn Mạch."
"Đều đã nói, đang ngủ a, đặc biệt là Tiểu Lăng, thân thể của cô ấy vẫn luôn không cường tráng, gầy giống như gà con. Phẫu thuật mười ba tiếng đồng hồ đối với cô ấy mà nói chính là cực hạn, ngày thường làm năm ba tiếng đồng hồ phẫu thuật sắc mặt cô ấy cũng đã rất khó coi, phẫu thuật mười ba tiếng đồng hồ, cô ấy toàn bằng là dùng ý chí để kiên trì, sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật liền ngất xỉu."
"Em ấy hiện tại thế nào?"
"Yên tâm yên tâm, cô ấy so với anh vẫn là tốt hơn, mệt xỉu, lại không phải như anh bị mũi tên bắn vào người xỉu. Có sức thì vẫn trước là dưỡng tốt chính mình đi, anh một người đều ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh lại liền không cần đi nhọc lòng người khác mới ngủ có bảy tiếng đồng hồ. Lại nói bên người Tiểu Lăng có rất nhiều người thủ."
Nói xong, Lưu Đình cầm một phần hiệp nghị đưa cho Ôn Ngôn ký tên, "Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, anh trước đem cái này ký đi."
"Này là cái gì?" Ôn Ngôn hỏi.
"Khế ước bán mình." Lưu Đình trả lời.
Ôn Ngôn cùng Lưu Đình nhìn nhau mười giây.
Lưu Đình, "Được rồi được rồi, không phải khế ước bán mình, bất quá cũng cùng khế ước bán mình không sai biệt lắm, thứ này là thư đồng ý, yêu cầu anh ký tên, bởi vì bệnh viện chúng tôi có rất nhiều loại thuốc không có chính thức đưa ra thị trường, anh ký phần hiệp nghị này, liền chứng minh anh đồng ý dùng những loại thuốc mới đó của chúng tôi, nếu có xảy ra vấn đề gì, chúng tôi cũng không cần đối với anh chịu trách nhiệm. Tương đương với anh tự nguyện làm vật thí nghiệm cho chúng tôi. Đến bệnh viện chúng tôi là không nhân quyền, cho nên anh liền thản nhiên tiếp thu đi!"
Ôn Ngôn nhìn qua phần hiệp nghị, xác thật như lời nói của Lưu Đình.
Thời điểm đang muốn ký tên lên, Lưu Đình nói, "Kỳ thật anh không ký cũng vô dụng, bởi vì anh đã dùng rất nhiều loại thuốc mới của chúng tôi, cho dù dùng xong, đã chết, chúng tôi cũng là không có tính toán đối với anh chịu trách nhiệm."