Chương 947: Liều mình cứu giúp
Tất cả mọi người không có đoán trước được hành động của Ôn Nhược.
Thời khắc cô ta cầm lấy chiếc cung chữ thập kia, mọi người đều còn đang khó hiểu cô ta muốn làm cái gì.
Bọn họ đều xem nhẹ việc liên tiếp thất bại, sự ghen tị mà điên cuồng cắn nuốt Ôn Nhược.
Ôn Nhược nhìn về phía Giản Nhất Lăng trong ánh mắt chỉ tràn đầy sự phẫn hận cùng ghen tị.
Cô ta không có do dự, nhắm chuẩn Giản Nhất Lăng sau đó bóp cò phía dưới cây cung chữ thập.
Mũi tên đặt trên cung chữ thập thoát ly khỏi cung, thẳng bay đến Giản Nhất Lăng.
"Nhất Lăng!"
Mọi người không ai đoán trước được một màn này, căn bản không kịp phản ứng.
Sau khi mọi người thấy rõ chuyện đã xảy ra, mũi tên đã chui vào trong thân thể.
Thân thể bị mũi tên xuyên qua chảy ra máu đỏ tươi..
Nhưng bị xuyên không phải là thân thể của Giản Nhất Lăng..
Giản Nhất Lăng ngơ ngẩn mà người che ở trước mặt cô..
Ôn Ngôn.
Xe lăn của anh ta di chuyển với tốc độ thực mau, ở trong nháy mắt kia, anh ta đã thao tác xe lăn chạy tới trước mặt cô.
Giản Nhất Lăng ngơ ngác mà nhìn Ôn Ngôn, quên mất bản chức cô là một bác sĩ.
Mũi tên kia xuyên qua ngực Ôn Ngôn, mũi tên mang theo máu liền ở trước mặt Giản Nhất Lăng.
Một giọt máu tươi từ trên mũi tên rơi xuống ở trên bàn tay Giản Nhất Lăng.
Ôn Ngôn cũng nhìn Giản Nhất Lăng, vươn tay, ở trên đầu Giản Nhất Lăng vuốt nhẹ nhàng.
Bàn tay vuốt được một nửa, liền buông xuống.
Anh ta đã hôn mê bất tỉnh.
Ngã xuống trước xe lăn của mình.
Ôn Ngôn đã thay đổi sao?
Đã từng là một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, lại trở nên âm u, cố chấp thậm chí cực đoan.
Nhưng cái chuyện mà thiếu niên như ánh mặt trời sẽ làm, hiện giờ Ôn Ngôn cũng làm.
Mùa hè kia, dưới tàng cây dương mai, Ôn Ngôn đã phấn đấu quên mình lao tới đón được Giản Nhất Lăng bảo hộ Giản Nhất Lăng.
Cùng với Ôn Ngôn trước mặt không chút do dự vọt tới trước mặt Giản Nhất Lăng vì cô ấy chặn lại một mũi tên.
Đều là Ôn Ngôn.
"A Ngôn!"
Mọi người hoảng loạn mà xông tới.
Một bộ phận người thì xem xét thương thế của Ôn Ngôn, một bộ phận người đi khống chế hung thủ là Ôn Nhược.
Ôn Nhược kinh hoảng mà vứt bỏ cung chữ thập trong tay.
Nhìn thấy máu tươi chảy ra từ người Ôn Ngôn, cô ta mới chân chính ý thức được mình đã xông ra bao lớn tai họa.
"Con.. con.. con không phải cố ý!" Ôn Nhược ý đồ vì chính mình biện giải.
Khống chế cô ta là Giản Thư Hình cùng Giản Duẫn Náo, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được lời giải thích này.
###
Ôn Ngôn được xe cấp cứu chở đi bệnh viện.
Địch Quân Thịnh cũng chạy tới nơi ngay khi xe cấp cứu đến.
Địch Quân Thịnh sau khi vào cửa một tay đem Giản Nhất Lăng ôm vào ngực.
Hai tay gắt gao mà khoanh lại người cô, giống như cô tùy thời đều có khả năng từ trước mặt anh biến mất mà không thấy.
Sau một lúc lâu, Địch Quân Thịnh buông lỏng ra Giản Nhất Lăng, tầm mắt lạnh băng mà đảo qua ôn gia mọi người.
Trong phòng khách Ôn gia, biểu tình của mọi người đều thực ngưng trọng.
Ôn Nhược còn ở đó, sắc mặt của cô ta trắng bệch mà ngồi ở đó, hai người vệ sĩ của Giản Nhất Lăng một trái một phải mà nhìn chằm chằm cô ta.
"Còn chưa báo cảnh sát sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.
Ôn lão phu nhân mở miệng cầu xin Địch Quân Thịnh, "Địch thiếu gia, có thể không cần báo cảnh sát hay không?"
Ôn lão phu nhân lúc này khuôn mặt đã đầy nước mắt.
"Không thể." Địch Quân Thịnh không có cho Ôn lão phu nhân một nhìn tình cảm, trực tiếp mệnh lệnh thủ hạ báo cảnh sát.
Giản Nhất Lăng nhìn về phía Ôn Nhược, ánh mắt tàn nhẫn, đây là ánh mắt mà trước đây Giản Nhất Lăng chưa bao giờ có.
Cũng là sự phẫn nộ cô ấy chưa bao giờ từng có.
"Tội cố ý đả thương người, gây trọng thương cho người khác, sẽ bị ngồi tù có thời hạn từ ba năm trở lên tới dưới mười năm. Bất quá xem hành động này của cô, hẳn là cố ý gϊếŧ người chưa thành! Bị xử tử hình, ở tù chung thân hoặc là ở tù có thời hạn từ mười năm trở lên!"