Chương 939: Về nhà có thể nào bị quỳ ván giặt đồ hay không?
Thông qua camera trên laptop, Giản Nhất Lăng có thể nhìn thấy rõ những người đang ở trong phòng của Kevin lúc này.
Địch Quân Thịnh, Hàn Mông Dự, Hình Vĩ, còn có thủ hạ của bọn họ.
Trong nháy mắt tầm mắt giao nhau, toàn bộ phòng tổng thống đều an tĩnh.
Ngọa tào!
Chị dâu nhỏ!
Nụ cười trên mặt Kevin tiên sinh vô cùng xán lạn tươi đẹp.
"Địch gia Thịnh gia, có thể nói cho tôi biết, Hòa Khí Minh các người vì cái gì muốn điều tra Elim của Hương Đóa Lệ chúng ta? Là không có tín nhiệm? Hay là có mưu đồ khác?"
Chuyện này có chút phức tạp.
Ánh mắt Giản Nhất Lăng trong suốt, sáng ngời nhìn Địch Quân Thịnh.
Từ khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của cô ấy nhìn không ra cô ấy có tức giận hoặc là không vui hay không.
Hàn Mông Dự cùng Hình Vĩ khẩn trương mà nhìn về phía Địch Quân Thịnh.
Biểu tình của Địch Quân Thịnh thay đổi.
"Em nghe anh giải thích." Địch Quân Thịnh đối diện video nói chuyện với Giản Nhất Lăng.
"Ân?" Giản Nhất Lăng ngoan ngoãn mà nhìn anh ấy.
"Anh hiện tại trở về, em chờ anh."
Địch Quân Thịnh quay đầu liền đi.
Lưu lại Hàn Mông Dự cùng Hình Vĩ liếc mắt nhìn nhau, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại bọn họ muốn làm như thế nào?
Không biết a.
Thịnh gia trước khi đi không có để lại lời nào a.
Xấu hổ.
Khuôn mặt hai người đều thật xấu hổ.
Kevin tiên sinh cười nói, "Tuổi trẻ thật tốt a."
Hình Vĩ nhỏ giọng hỏi Hàn Mông Dự, "Cậu nói Thịnh gia sau khi về nhà có thể bị quỳ ván giặt đồ hay không?"
"Bậy bạ, không có khả năng, Thịnh gia như thế nào sẽ quỳ ván giặt đồ đâu?" Hàn Mông Dự chắc chắn mà trả lời, "Hiện tại trong nhà làm gì còn có ván giặt đồ chứ? Có thể sẽ phải quỳ bàn phím."
###
Địch Quân Thịnh trở về nhà, trong nhà đèn sáng lên.
Vừa rồi khi ở trong phòng khách sạn, anh nhìn thấy bối cảnh bên trong video của Giản Nhất Lăng chính là thư phòng nhà bọn họ.
Cho nên Giản Nhất Lăng hiện tại hẳn là ở trong thư phòng.
Địch Quân Thịnh đi vào thư phòng, liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh đang cúi người bận rộn.
Màn hình trò chuyện với Kevin còn không có tắt đi.
Địch Quân Thịnh đi lên phía trước, đem video tắt đi.
"Chuyện vừa rồi.."
"Anh đang điều tra em?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Khuôn mặt trắng nõn cũng không có không vui hay tức giận.
"Ừm."
"Vì cái gì?" Có chút nghi hoặc, nhưng không tức giận.
"Thuốc bôi trừ sẹo."
"Anh nhớ rõ sao?"
"Đương nhiên, mỗi một chuyện em làm anh đều nhớ rõ."
Địch Quân Thịnh nói xong thì đem tay áo của mình kéo lên.
"Không có lưu sẹo."
Bởi vì nghe lời cô, mà ngoan ngoãn dùng thuốc bôi trừ sẹo mà cô sáng chế.
Ngón tay Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Địch Quân Thịnh.
Đầu ngón tay vuốt ve qua làn da bóng loáng của anh.
Xác thật không lưu sẹo.
Địch Quân Thịnh nói, "Năm đó hỏi em có thể hợp tác hay không, em nói tạm thời không thể, kết quả sau lại đi tìm Hương Đóa Lệ hợp tác."
Ngữ khí có chút u oán.
Giản Nhất Lăng trả lời, "Anh bỏ đi rồi. Không từ mà biệt, em không thấy được anh."
Cũng không biết là ai chạy trốn không ảnh.
Địch Quân Thịnh hoàn thất bại.
"Anh sai." Địch Quân Thịnh nói, "Cho nên lần này anh liền muốn xác định một chút, người tên Elim kia có phải là em hay không."
"Ân, là em." Giản Nhất Lăng không có ý muốn giấu giếm.
Cô ấy vẫn luôn đều không có cố tình muốn giấu giếm Địch Quân Thịnh cái gì.
"Hôm nay chuyện về Hòa Khí Minh, em có vấn đề gì muốn hỏi anh không?"
"Anh từ khi nào thành lập Hòa Khí Minh?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Ba năm trước đây, sau khi cùng em tách ra." Địch Quân Thịnh cũng đúng sự thật trả lời.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì.. có người muốn bảo hộ." Ánh mắt Địch Quân Thịnh sâu thẳm, sâu không thấy đáy nhìn chăm chú vào đôi mắt Giản Nhất Lăng.