Chương 924: Xin lỗi
Bảo an nhìn về phía người phụ nữ dáng người cao gầy ăn mặc quần áo thời thượng.
Từ cách ăn mặc của người phụ nữ này liền có thể nhìn ra tới, gia thế của cô ta không tầm thường, trên người mặc trang sức châu báu đều đến vài trăm vạn.
Người như vậy bảo an bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào.
"Thưa cô, nếu cô không cẩn thận dẫm phải bạn học này, cô hãy nói lời xin lỗi đi." Bảo an uyển chuyển mà khuyên bảo người phụ nữ.
"Mấy người đó nói tôi dẫm tức là tôi dẫm sao? Tôi còn chưa nói là giày người này làm vướng chân tôi, thiếu chút nữa hại tôi té ngã đây này." Người phụ nữ thái độ ngạo mạn.
"Cô, cô như thế nào lại lật ngược phải trái đen trắng như vậy?" Hồ Kiều Kiều thực tức giận.
"Cô cái con người này, đụng vào người khác không xin lỗi còn cắn ngược lại một cái!" Mẹ Hồ cũng thở phì phì.
Vẻ mặt hai mẹ con thập phần tương tự, động tác đều giống nhau như đúc.
"Hai người không biết là dế nhũi từ nơi nào tới." Người phụ nữ khinh miệt trào phúng nói.
"Cô nói ai là dế nhũi?" Mẹ Hồ tức giận.
"Nói chính là bà đó." Người phụ nữ khinh thường mà từ trên xuống dưới đánh giá cách ăn mặc của mẹ Hồ, "Mua đồ thật ra rất quý, kết quả mặc vô một hồi, vừa thấy chính là kiểu nhà giàu mới nổi."
"Tôi là nhà giàu mới nổi thì có làm sao? Tôi không ăn trộm không cướp giật!" Mẹ Hồ tức giận phản bác.
Mẹ Hồ chưa bao giờ phủ nhận thân phận của mình là nhà giàu mới nổi, không kiêng dè người khác nói nhà bọn họ là dựa vào có được tiền đền bù mới khá giả.
"Đúng là không ăn trộm không cướp giật, nhưng mà chính là không có tố chất gì, trên cuộc họp báo lải nha lải nhải, rất giống cái người nhà quê lần đầu lên thành phố."
Người phụ nữ châm chọc làm mẹ Hồ càng tức giận.
"Cô cái người này, cô.."
Hồ Kiều Kiều vội vàng giữ chặt mẹ Hồ, "Mẹ, bình tĩnh, bình tĩnh, không thể động thủ, động thủ chúng ta liền đuối lý."
Bảo an nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt khó xử, cũng không biết xử lý như thế nào.
Thông qua bộ đàm, mời giám đốc của bọn họ tới xử lý.
Trước khi giám đốc tới, chồng của người phụ nữ này đã tới trước.
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, mặc tây trang giày da.
Là cách ăn mặc điển hình của nhân sĩ thượng tầng ở kinh thành.
"Honey, làm sao vậy? Anh ở bãi đỗ xe đợi em đã lâu." Người đàn ông đi tới bên người người phụ nữ.
"Bị ba con ruồi làm chậm trễ."
Người phụ nữ nói xong, người đàn ông mới chú ý tới ba người đứng trước mặt bọn họ.
Hồ Kiều Kiều tức giận mà phản bác, "Cô nói ai là ruồi bọ? Rõ ràng là cô cố ý quấy rối!"
Tầm mắt của người đàn ông đảo qua ba người Giản Nhất Lăng Hồ Kiều Kiều, sau đó quay đầu nói với vợ mình, "Em cùng ba người này ồn ào làm gì?"
"Anh cho rằng em muốn cùng mấy người đó lãng phí thời gian sao, là bọn họ gây rối với em, hiện tại còn ngăn cản không cho em đi."
"Được rồi được rồi, mặc kệ mấy người đó, chúng ta đi ăn cơm, anh chọn chỗ."
Người đàn ông nói xong liền muốn đưa người phụ nữ rời đi.
Giản Nhất Lăng bước nhanh tiến lên, ngăn trở đường đi hai người, "Xin lỗi."
Người phụ nữ cười nhạo, "Xem đi, là mấy người này không cho em đi."
Người đàn ông mặt trầm xuống, "Cô muốn làm gì? Muốn bồi thường sao?"
Người đàn ông từ trong túi quần lấy ra ví tiền, từ bên trong lấy ra một xấp một trăm tệ, đưa tới trước mặt Giản Nhất Lăng, "Số tiền này bồi thường việc cô bị dẫm lên giày đã đủ rồi đi?"
Giản Nhất Lăng nhìn đều không có nhìn người đàn ông này một cái.
Hồ Kiều Kiều chạy tiến lên nói, "Chúng tôi không cần tiền của các người, chúng tôi muốn các người xin lỗi!"
"Về nhà tắm rửa ngủ đi, trong mộng cái gì cũng đều có!" Người phụ nữ liếc mắt nhìn ba người.
"Các người đừng cho mặt lại không cần!" Người đàn ông cũng không kiên nhẫn, "Trước khi khiêu khích chúng tôi, các người tốt nhất nên biết rõ ràng các người đang trêu chọc ai."
Vị giám đốc đã tới, trước khi tới ông ấy cho rằng chỉ là một cuộc tranh cãi bình thường, cho nên lúc tới cũng không sốt ruột.