Chương 913: Để cho anh tới giúp em chia sẻ
Chuyện này đối với cô mà nói có thể còn khó hơn cả những cái đề tài nghiên cứu.
"Anh giúp em."
"Anh sẽ sao?" Giản Nhất Lăng có chút kinh ngạc mà nhìn Địch Quân Thịnh.
"Như thế nào, gia làm sao mà để em xem thường a?"
"Không có." Vội lắc đầu.
"Đôi khi em cũng nên học người khác được chuyện em khó giải quyết nói cho ông xã tương lai của em là anh, để cho anh tới giúp em chia sẻ."
Ông xã tương lai..
Ô..
"Như thế nào? Làm em kêu ông xã khiến em thẹn thùng sao?"
Lúc nói muốn cùng anh làm chuyện sinh sản hậu đại còn một bộ dáng rất là nghiêm túc nha!
Giản Nhất Lăng từ chối trả lời vấn đề này.
Đem đầu rũ đến thấp thấp, đôi mắt đều không dám nhìn Địch Quân Thịnh.
"Tốt quá ha, hiện tại học được trốn tránh vấn đề có phải hay không?"
"Không có." Nhẹ nhàng mà lẩm bẩm một tiếng tỏ vẻ kháng nghị.
Một lát sau, Giản Nhất Lăng lại nhỏ giọng mà dò hỏi Địch Quân Thịnh, "Cái kia.. anh muốn làm như thế nào? Làm cho cậu vui vẻ."
"Giao cho anh làm là được rồi, anh sẽ giúp em đem chuyện này giải quyết tốt." Địch Quân Thịnh hướng Giản Nhất Lăng bảo đảm.
###
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn lão phu nhân cho người làm bắt đầu thu xếp cơm chiều hôm nay.
Nên nấu canh sớm liền nấu lên, nên chiên thịt sớm đã chiên thịt.
Đặc biệt nhớ đến những món mà cháu gái thích ăn.
Cháu gái mới rời nhà mấy ngày, bà ấy liền bắt đầu vô cùng tưởng niệm cô.
Hôm nay còn nhận được điện thoại của cháu rể tương lai bên ngoại, nói trong chốc lát muốn đưa Tiểu Lăng đến đây ăn cơm chiều.
Ôn lão phu nhân liền nhanh chóng cho người làm thu xếp thêm nhiều món ăn.
Tới buổi chiều, Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược tới trước tiên.
"Ông nội, bà nội."
Vừa thấy được Ôn lão tiên sinh cùng Ôn lão phu nhân, Ôn Nhược liền nhanh chân chạy tới, nhào vào trong lòng ngực nhị lão.
Ôn lão phu nhân ôm cháu gái, nước mắt đều sắp rớt xuống dưới.
"Nhược Nhược của ta, tâm can bảo bối của bà nội!"
"Bà nội, con cũng rất nhớ bà, con rất nhớ bà nội với ông nội, cũng nhớ ba."
Bà cháu hai người ôm trong chốc lát, vẫn là Ôn lão tiên sinh thúc giục hai người vào nhà, hai người mới buông ra.
Thái Thấm Nguyệt như cũ quen thuộc mà kêu Ôn lão tiên sinh cùng Ôn lão phu nhân là "Ba", "Mẹ".
"Ba, mẹ, rời đi mấy ngày nay, Nhược Nhược vẫn luôn rất nhớ mọi người, buổi tối cũng đều ngủ không yên ổn, người đều gầy một vòng."
Nghe thấy lời này của Thái Thấm Nguyệt, Ôn lão phu nhân càng thêm đau lòng.
"Ai da, để bà nội nhìn xem, thật sự gầy a, trong chốc lát ăn nhiều một chút, bà nội cho người nấu món canh mà con yêu thích nhất."
Ngồi ở trong phòng khách Ôn gia, Thái Thấm Nguyệt nhìn về bài trí ở bốn phía, cùng lúc bà ta ra đi đều giống nhau, không có gì biến hóa.
Bà ta cùng Ôn Trình ở căn nhà này tại kinh thành đã hơn hai mươi năm.
Thái Thấm Nguyệt nhớ tới chỗ mà mấy ngày nay bà ta cùng con gái ở.
Lúc trước tiền riêng của bà ta đã dùng hết để mở công ty cho con gái, công ty bị khởi tố, tài sản bị phong tỏa, một phân tiền bà ta đều lấy không ra.
Thời điểm cùng Ôn Trình ly hôn lại rời đi đến hấp tấp, lúc ấy Ôn Trình đều sắp phá sản và mắc nợ, bà ta nào còn muốn lo đến được tài sản, trực tiếp liền rời đi, một phân tiền đều không có lấy đi.
Bà ta có thể lấy đi cũng chỉ có các loại quà tặng mà mấy năm nay Ôn Trình tặng cho bà.
Nhưng mà đều kém xa so với thời điểm bà làm Ôn phu nhân.
"Bà nội, ba đâu rồi?" Ôn Nhược không có nhìn thấy Ôn Trình ở Ôn gia.
"Ba con sáng sớm liền đi ra ngoài, hôm nay trở về có lẽ cũng trễ." Ôn lão phu nhân nói xong không khỏi mà thở dài một tiếng.
"Bà nội, con có thể đợi cho đến khi ba trở về sao?" Ôn Nhược lại hỏi.
Ngữ khí mềm nhẹ, thật cẩn thận, làm người đau lòng.