Chương 901: Nhất Lăng làm nũng
Anh ngủ không có thói quen mặc áo!
Anh có thể rõ ràng mà cảm giác được sự tồn tại của cô ấy.
Cảm giác được thân thể kia dựa vào ngực anh, cảm giác được gương mặt của cô đang dán lên trên ngực..
Thân thể Địch Quân Thịnh hoàn toàn cứng đờ.
Giờ khắc này Địch Quân Thịnh hối hận vì giả bộ ngủ.
Sớm biết vậy thì khi cô ấy mới vừa mở anh nên mở mắt ra.
Như bây giờ, anh mở mắt cũng không được, không mở mắt cũng không được.
Nhịn trong chốc lát, Giản Nhất Lăng không những không có muốn rời khỏi, còn đem cái mền bên cạnh đắp lên người mình, sau đó dựa vào Địch Quân Thịnh liền ngủ.
Một đôi tay còn trực tiếp vòng ở trên eo Địch Quân Thịnh!
Không hề ý thức được sự nguy hiểm!
Cô ấy đang làm gì?
"Em biết em đang làm gì không?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Địch Quân Thịnh cúi đầu, nhìn vào đầu tóc đen đen đang ghé trên ngực mình.
"Anh đã tỉnh?" Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt với Địch Quân Thịnh.
Anh ấy hình như có chút tức giận? Sao cái này cùng Du Phàm nói không quá giống nhau.
"Anh hỏi em đang làm gì?" Hầu kết Địch Quân Thịnh chuyển động một chút.
"Làm nũng."
Nghiêm trang, câu chữ rõ ràng.
Lại đáng chết thực sự là "Làm nũng" có hiệu quả!
Địch Quân Thịnh hít sâu một hơi, "Tần Du Phàm dạy em đúng hay không?"
Trừ bỏ nữ nhân kia, những người khác bên người Giản Nhất Lăng làm không được việc này!
"Ân."
Quả nhiên như thế!
"Em học cái này làm gì?"
"Em có một chuyện muốn cùng nói với anh, không biết mở miệng như thế nào, Du Phàm nói, trước làm nũng, liền có thể nói."
Thực hảo, Tần Du Phàm, thực sự có cô!
Địch Quân Thịnh hiện tại trong lòng muốn bóp chết Tần Du Phàm đều có.
Nhận thức nữ nhân kia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết tức giận nữ nhân kia đến như vậy.
"Em đã làm nũng xong, nên nói." Thân thể Địch Quân Thịnh vẫn duy trì như trạng thái lúc ban đầu, vẫn không nhúc nhích.
"Thứ hai, muốn đưa anh đi Lạc Hải Sâm, làm kiểm tra."
Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói.
Cô ấy biết Địch Quân Thịnh thực không thích việc làm kiểm tra.
Thực không thích người khác đem anh ấy trở thành một người bệnh nguy kịch.
Cho nên cô ấy sợ khi mình nói chuyện này với anh anh sẽ sinh khí, mới có thể rối rắm thật lâu, sau đó nghe kiến nghị Tần Du Phàm.
Nguyên lời nói của Tần Du Phàm là, mặc kệ cô ấy muốn nói cái yêu cầu gì, chỉ cần cô ấy ở trước mặt Địch Quân Thịnh làm nũng, Địch Quân Thịnh liền sẽ đầu hàng, ngoan ngoãn đáp ứng thỉnh cầu của cô, hơn nữa sẽ không sinh khí.
Sau đó Giản Nhất Lăng còn thỉnh giáo Tần Du Phàm một chút muốn làm nũng như thế nào.
Vì thế Tần Du Phàm đã dạy cho Giản Nhất Lăng vào buổi sáng khi Địch Quân Thịnh còn không có rời giường, lén lút mà vào trong phòng anh, sau đó bò lên trên giường anh, ghé vào ngực anh.
Giản Nhất Lăng cũng không biết cách làm nũng khác, liền nghe theo kiến nghị của Tần Du Phàm.
Địch Quân Thịnh lại lần nữa hít sâu một hơi, "Anh đã biết, anh đáp ứng em, em không cần tiếp tục 'làm nũng'."
"Thật vậy không?"
Giản Nhất Lăng thật vui vẻ, ngẩng người lên.
Cô vừa khởi động thân mình, từ thị giác của Địch Quân Thịnh nhìn đến, chính là một bức quang cảnh khác.
Địch Quân Thịnh một cái xoay người, cùng nguyên bản Giản Nhất Lăng đang ghé lên ngực mình thay đổi vị trí.
"Ngô!"
Giản Nhất Lăng còn chưa phản ứng lại, người đã bị giam cầm, đôi tay bị bàn tay lớn của Địch Quân Thịnh ấn ở trên đỉnh đầu.
Địch Quân Thịnh vùi đầu ở cổ Giản Nhất Lăng, hít sâu một hơi, sau đó cắn một ngụm.
Giản Nhất Lăng vẫn không nhúc nhích, ngực bang bang nhảy.
"Không đủ béo." Trên cổ truyền đến giọng nói trầm thấp có chút buồn bực của Địch Quân Thịnh.
Sau một hồi lâu, Địch Quân Thịnh xoay người, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Theo sát đó là từ trong phòng vệ sinh có tiếng nước "Ào ào" truyền ra tới.