Chương 870: Hồi ức: Anh Duẫn Mạch dỗ dành em gái
"Ân, ân.."
"Vậy Lăng Lăng không khóc được không? Khóc liền không thể chăm sóc anh Ôn Ngôn bị thương đúng hay không?"
"Đúng vậy, đúng.."
Giản Nhất Lăng nỗ lực mà nhịn xuống không khóc nữa, nhưng mà bởi vì đã khóc lâu rồi, liền muốn dừng cũng dừng không được.
Giản Duẫn Mạch nhéo cái mũi Giản Nhất Lăng, "Em xem đôi mắt của em đều khóc sưng lên, không xinh đẹp."
"Không cần xinh đẹp, muốn tay anh Ôn Ngôn tốt lên."
"Được, chúng ta đi rửa cái mặt, sau đó cùng anh hai đi tìm anh Ôn Ngôn được không?"
"Ân, ân.."
Giản Duẫn Mạch ôm Giản Nhất Lăng đi toilet rửa mặt, đem khuôn mặt mèo rửa sạch sẽ.
Sau đó ôm cô bé đi tìm Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn giờ phút này còn không có ngủ, tay anh đã được băng bó thạch cao.
Nhìn thấy Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng đến đây, Ôn Ngôn cười cười, "Tiểu Lăng không khóc sao?"
Đôi mắt của Giản Nhất Lăng vẫn còn sưng đỏ rõ ràng, "Anh Ôn Ngôn, thực xin lỗi. Lăng Lăng không leo cây, Lăng Lăng sẽ chăm sóc anh, Lăng Lăng về sau còn muốn giúp anh tìm chị dâu."
Cô đem tay anh Ôn Ngôn làm gãy, về sau anh Ôn Ngôn tìm không thấy lão bà cô đến phụ trách!
Ôn Ngôn bị tiểu nha đầu chọc cười, "Vậy tốt nha, về sau anh tìm không thấy chị dâu, liền làm phiền em."
"Ân ân!" Tiểu nha đầu thập phần nghiêm túc gật gật đầu.
Giản Duẫn Mạch hướng đến Ôn Ngôn nói lời cảm tạ, "Hôm nay cảm ơn em, bảo hộ Tiểu Lăng."
"Đừng có khách khí như vậy, Tiểu Lăng cũng là em họ của em."
"Hôm nay trễ rồi, em trước nghỉ ngơi. Ngày mai anh lại mang Lăng Lăng tới tìm em."
"Được."
Giản Duẫn Mạch trước tiên mang Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng Ôn Ngôn.
Sau đó lại ôm Giản Nhất Lăng đi đến đình viện, còn cùng người làm vườn Ôn gia mượn con dao chẻ củi.
Giản Duẫn Mạch một tay ôm Giản Nhất Lăng, một tay cầm theo dao chẻ củi.
"Anh hai, chúng ta muốn làm gì?"
Giản Nhất Lăng hai tay vòng quanh cổ Giản Duẫn Mạch, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc.
"Đi chặt cái cây hư làm hại Lăng Lăng chúng ta bị té ngã kia."
"..."
Cái miệng nhỏ mở to.
"Vì nó không ngoan, làm ngã Lăng Lăng chúng ta."
"Không đúng không đúng."
"Ân?"
"Là Lăng Lăng không ngoan, không phải nó không ngoan." Giản Nhất Lăng nói, "Anh hai, chúng ta không chặt nó."
"Ân? Không chặt sao?"
"Ân! Lăng Lăng không ngoan, anh hai đánh mông Lăng Lăng được rồi."
"Mông nhỏ của em không phải rất sợ đau sao?"
"Vậy.. anh đánh nhẹ một chút được không?" Bẹp cái miệng nhỏ, vẫn là có chút sợ bị đánh mông.
Giản Duẫn Mạch bị Giản Nhất Lăng chọc cười.
"Vậy trước cho nợ đi!" Giản Duẫn Mạch nói, "Hiện tại Lăng Lăng cùng anh hai trở về ngủ được không? Buổi sáng ngày mai chúng ta đi chăm sóc anh Ôn Ngôn."
"Ân ân! Lăng Lăng muốn chăm sóc anh Ôn Ngôn!"
Thời điểm Giản Duẫn Mạch ôm Giản Nhất Lăng trở lại phòng, tiểu cô nương trong lòng ngực cũng đã ngủ rồi.
Hai cánh tay vẫn còn vòng qua cổ anh không chịu buông ra.
Ôn Noãn nhìn thấy bật cười, "Tiểu nha đầu này liền chỉ có con có biện pháp dỗ dành mà thôi."
###
Ngày hôm sau, Giản Nhất Lăng đã sớm dậy.
"Anh hai thật là đại đồ lười, mau đứng lên, ông mặt trời đã lên quá rồi này!"
Chính mình thức dậy còn không quên đem anh hai của cô kéo dậy.
"Em cái tiểu phôi đản, cũng không biết anh hai của em là vì ai mà cả buổi tối phải chạy tới đây."
Thời điểm vừa mới tỉnh ngủ tiếng nói có chút khàn khàn.
Giản Duẫn Mạch bất đắc dĩ mà thức dậy, không có biện pháp, tiểu công chúa nhà bọn họ đã thức dậy, bọn họ liền ai cũng đều đừng muốn ngủ.
"Hôm nay muốn mặc chiếc váy hồng nhạt hay là chiếc váy màu lam?" Giản Duẫn Mạch thuần thục mà chọn lựa váy cho em gái.
"Hồng nhạt!" Giản Nhất Lăng nói, "Anh hai nhanh lên, Lăng Lăng muốn đi giúp anh Ôn Ngôn ăn sáng!"