Chương 867: Mọi người quan tâm Nhất Lăng (1)
Ngủ trễ dậy trễ, một giấc ngủ kéo đến giữa trưa, Giản Dật Thần còn không biết chuyện đã phát sinh sáng hôm nay.
Anh ấy từ trong ác mộng tỉnh lại, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Cảnh trong mơ như đang phảng phất ở trước mắt anh.
Nhưng anh tựa hồ đã thực quen với chuyện như vậy.
Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã 11 giờ 30 phút trưa.
Giản Dật Thần từ trên giường bò lên, đi vào toilet rửa mặt, đơn giản mà lau một chút mồ hôi lạnh trên người.
Đi đến phòng khách, thình lình thấy được trong phòng khách có mặt Vu Hi.
Vu Hi đang ngồi ở trong phòng khách nhà anh, liền giống như đang ngồi ở chính nhà của mình.
"Ngươi hỗn đản như thế nào ở chỗ này này?"
Giản Dật Thần bản năng lui về phía sau hai bước.
Vừa thấy Vu Hi, anh liền nghĩ tới khổ hình ngày đó.
"Làm" bạn trai "của anh đến thăm anh một chút không phải là chuyện phải làm sao?"
Vu Hi cười xấu xa đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Giản Dật Thần.
Kỳ thật anh hôm nay tới là bởi vì chuyện Giản Nhất Lăng bị đuổi việc ác ý, nhìn thấy Lăng Thần sau đó xác định Lăng Thần không có việc gì liền tới bên này chọc ghẹo ngụy CP của mình.
Giản Dật Thần lập tức văng ra, "Quân tử động khẩu bất động thủ, cậu đừng xằng bậy a!"
Vu Hi cố ý chọc ghẹo Giản Dật Thần, "Xằng bậy? Như thế nào xằng bậy? Lại ném một con ếch xanh đến bên trong đũng quần anh sao?"
"Ta dựa Vu Hi cậu đủ rồi nha, đừng có nhắc với tôi chuyện ếch xanh đó."
Nhắc tới chuyện ếch xanh, hồi ức ngày đó liền đều chạy ra trước mắt Giản Dật Thần.
"Anh cũng không biết xấu hổ, nhớ năm đó anh để lại bóng ma tâm lý cho ta, tôi nhiều năm cũng không dám chạm vào loại sinh vật ếch xanh này, mặc kệ là sống hay là chết."
"Tôi đây hiện tại vừa nghe đến cái từ này liền cả người cũng không thoải mái, xem như chúng ta huề nhau, về sau không cần nhắc lại!"
Vu Hi buông tha Giản Dật Thần.
Bất quá anh lại phát hiện sắc mặt Giản Dật Thần không phải quá tốt.
"Tôi nói anh, sao sắc mặt anh kém như vậy? Đừng nói cho tôi biết là bị tôi dọa."
"Không thể nào, ai sẽ bị cậu dọa chứ." Giản Dật Thần phủ nhận.
"Đừng như vậy, có chuyện gì không vui nói ra làm nam nhân của anh vui vẻ một chút."
"Cút!"
"Lúc trước chính là anh tìm tới tôi kêu tôi cùng diễn kịch, như thế nào? Trở mặt vô tình a?"
"Làm cậu diễn cho Tần Du Phàm xem, không phải kêu cậu thời điểm không có ai cũng diễn."
"Cái này kêu là nhập diễn."
"Nhập cái đầu cậu chứ nhập!"
"Được rồi, tôi lại đây là tới kêu anh đi ăn, em gái ở đối diện của anh làm đồ ăn ngon cho hai anh em các người."
Vu Hi nói xong, liền thấy một bóng dáng khác ở trong nhà lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rời khỏi cửa.
Vu Hi kinh ngạc cảm thán, "Lệnh huynh thân thủ quả nhiên nhanh nhẹn, không giống người thường."
Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, làm một bàn đồ ăn.
Giản Nhất Lăng thoạt nhìn tâm tình cũng không có chịu ảnh hưởng của chuyện hồi sáng.
Giản Dật Hành là người thứ nhất đi vào, sau đó Vu Hi cùng Giản Dật Thần cũng tới.
Lại sau đó, Tần Du Phàm cũng tới.
Nhìn thấy Tần Du Phàm, Giản Dật Thần lập tức hướng vị trí bên cạnh Vu Hi dịch tới.
Vu Hi rất phối hợp mà gắp đồ ăn cho Giản Dật Thần.
Tần Du Phàm nhìn thấy hai người diễn trò, "Tôi hôm nay không phải vì anh mà tới."
"Đó là vì chuyện gì?" Giản Dật Thần hỏi.
Vu Hi ở bên cạnh giải thích, "Lăng Thần bị viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đuổi việc ác ý, Tần tiểu thư là đến thăm Lăng Thần, thuận tiện nhìn xem có chuyện gì cô ấy có thể giúp được hay không."
Giản Dật Thần tối hôm qua ngủ trễ, thời điểm tin tức buổi sáng ra tới anh còn đang ngủ, lúc này dậy thì tin tức trên mạng đã bị Địch Quân Thịnh xóa hết.