Chương 855: Bắt cóc chị dâu (1)
Buổi chiều, Giản Nhất Lăng muốn đi đến nhà La Tú Ân.
Cô ở trong phòng cọ tới cọ lui hơn nửa ngày, Địch Quân Thịnh có chút tò mò mà đến trước cửa phòng của Giản Nhất Lăng, liền thấy Giản Nhất Lăng ngồi trước một vali hành lý.
Cô quỳ trên mặt đất, dẩu mông tìm đồ vật trong rương.
Bên trong vali hành lý của Giản Nhất Lăng chứa đầy những hộp quà châu báu và trang sức.
Trong này có của Địch lão gia tử tặng, cũng có của Địch nhị gia tặng, còn có của Địch Quân Thịnh tặng.
Còn có một bộ phận là của mẹ và bà nội của cô tặng.
Một số khác chính là bạn bè cùng những người cùng làm việc với cô tặng.
Người khác đều dùng két sắt để cất đồ, Giản Nhất Lăng liền nhét ở trong một vali hành lý.
Giản Nhất Lăng dùng hết nửa ngày rốt cuộc tìm ra tới một chiếc vòng tay vàng, còn có một miếng ngọc bội phỉ thúy đế vương lục.
Địch Quân Thịnh nhìn ra tới Giản Nhất Lăng đây là muốn tặng cho đứa bé trong bụng La Tú Ân.
"Hai món này của em đều quá nặng, không thích hợp cho một đứa bé đeo." Địch Quân Thịnh dựa vào khung cửa.
"Không có cho em bé." Giản Nhất Lăng có chút buồn rầu.
"Ngày mai anh cùng em đi mua một bộ." Địch Quân Thịnh nói.
"Vậy hôm nay thì sao?"
"Hôm nay em liền mang cho La Tú Ân một ít món ngon đi."
"Đúng ha."
Giản Nhất Lăng vội từ trên mặt đất đứng lên, chạy chậm đi vào phòng bếp.
Làm mấy món thức ăn ngon lúc sau lấy bình giữ nhiệt bỏ vào rồi ra cửa.
Địch Quân Thịnh trên đường đến công ty nhân tiện đưa cô ấy đi đến nhà La Tú Ân.
La Tú Ân xin nghỉ phép mấy ngày, lúc này đang ở trong nhà nằm nghỉ ngơi.
Trải qua mấy ngày, La Tú Ân rốt cuộc đã tiếp nhận hiện thực mình đã mang thai.
Cái loại cảm giác hưng phấn lại mờ mịt này, thật sự thực kỳ diệu.
Thấy Giản Nhất Lăng tới, La Tú Ân rất là cao hứng, ôm chặt Giản Nhất Lăng nói, "Nhất Lăng bảo bối, em mau cho chị nhìn em nhiều một chút, để bảo bảo trong bụng nhìn em nhiều một chút, mọi người đều nói thời điểm mang thai nhìn nhiều người nào, khi sinh ra liền sẽ trông giống người đó, chị nhất định phải nhìn em nhiều, chị còn muốn cho chụp mấy ảnh của em, để ngày đêm nhìn chằm chằm mới được!"
"Nếu là con trai thì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Trên lý luận, là con trai hay con gái xác suất đều giống nhau.
"Không được, không thể là con trai, cần thiết phải là con gái! Chị ban ngày đi làm, ở viện nghiên cứu tất cả đều là đàn ông, em nói khi chị về nhà lại phải đối diện với một đứa con trai nữa, sao được? Đời này của chị mộng tưởng có một đứa em gái đã tan biến, mộng tưởng có một đứa con gái không thể tan biến!"
"Vậy khi nào, có thể kêu chị là chị dâu?" Giản Nhất Lăng lại hỏi.
Một đôi mắt chớp lóe, trong ánh mắt viết lên sự chờ mong.
"Cái này.." La Tú Ân rối rắm, "Chị.. chị không xứng với anh của em!"
"Xứng đôi." Giản Nhất Lăng chắc chắn mà trả lời.
"Nhưng mà.. nhưng mà anh của em ưu tú như vậy, chị chỉ là một fan nhỏ của anh ấy, em biết không, fan với ngủ thần tượng đó là chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào?"
"Đã ngủ."
"Ô.. Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần.. chi lúc đó không phải là nhất thời không khống chế được sao, từ trong lòng.."
Cồn cho cô ấy dũng khí, làm cô ấy dám đối với người cất giấu trong lòng của mình kia hạ tay.
"Từ trong lòng ý là chị thích anh Vũ Mân sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Nhất Lăng bảo bối, năng lực lý giải ngữ văn của em từ khi nào tốt như vậy?" La Tú Ân đều sợ ngây người.
Sau đó La Tú Ân lại thở dài một tiếng, "Dù sao chị không xứng với anh của em là được rồi."
"Anh Vũ Mân cũng thích chị." Giản Nhất Lăng nói.
"Sao có thể, chị là cái dạng này, nào có người thích, đàn ông giống nhau đều đem chị như huynh đệ, tựa như Trình Dịch vậy."