Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 691



"Không cần, không có việc gì." Bản thân Giản Nhất Lăng nhưng thật ra không quá để ý đến.

"Cái gì không có việc gì chứ, tôi là tiểu đệ của cô, đại tỷ có rất nhiều chuyện hẳn là nên để tiểu đệ tới làm, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"

An Dương lấy ra thân phận "Tiểu đệ" của mình.

Thời điểm cậu ta nói mình là tiểu đệ, ngữ khí bá đạo như là cầm trong tay kịch bản ta là "Đại ca".

"Đúng đúng đúng." Hồ Kiều Kiều vội vàng gật đầu.

"Các người.. Muốn làm sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

Đôi mắt to to, nho nhỏ nghi hoặc.

An Dương nói, "Chúng tôi nghĩ kỹ rồi, chúng tôi muốn đi trộm thu thập một chút danh sách những người ở sau lưng trộm nghị luận cô, sau đó tìm hacker cho công bố nó ra ngoài!"

Kế hoạch An Dương đã nghĩ kỹ rồi, liền chỉ chưa thực thi hành động mà thôi.

Hồ Kiều Kiều nói, "Chúng mình còn tính toán đi lên mạng mua đại V gửi tin đi đi, làm cho bọn họ minh bạch, căn bản không phải cậu không xứng với Thịnh gia, nói không chừng vẫn là Thịnh gia không xứng với cậu đâu!"

Bọn họ hai người cũng không nghĩ tới chủ ý đặc biệt tốt, liền cảm thấy muốn gậy ông đập lưng ông.

An Dương tức giận bất bình, "Địch Quân Thịnh kia cũng không có gì tốt, cũng chính là đầu thai tốt một chút mà thôi, cùng đại tỷ còn kém xa, dựa vào cái gì nói đại tỷ không xứng với anh ta?"

An Dương nói xong, hai người trước mặt đều nhìn cậu ta mà không nói chuyện.

"Làm sao vậy? Hai người làm gì nhìn tôi như vậy, tôi nói không đúng sao?"

"Các cô ấy đại khái là đang nhìn tôi."

Sau lưng An Dương truyền đến giọng nói của Địch Quân Thịnh.

An Dương nháy mắt hóa thạch.

Nguyên lai Địch Quân Thịnh cũng ở nhà.

Chẳng qua vừa rồi anh ấy vẫn luôn không ra tới, làm cho cậu ta nghĩ lầm anh ấy không ở nhà.

"Thịnh, Thịnh gia.." An Dương chậm rãi quay đầu đi, đối với khuôn mặt "cười nhạt" kia của Địch Quân Thịnh, nuốt một ngụm nước miếng.

Địch Quân Thịnh liền như vậy ý cười doanh doanh mà nhìn An Dương, cũng không nói lời nào.

Này thực sự đem An Dương cấp khẩn trương tới rồi.

Mặc kệ vừa rồi cậu ta nói được có bao nhiêu đúng lý hợp tình, nhưng Thịnh gia chung quy là Thịnh gia, trong kinh thành ai không biết vị gia này là trăm triệu không thể đắc tội a?

"Thịnh gia, vừa mới, vừa mới tôi là nói hươu nói vượn, tôi.." An Dương lúng túng đến rõ ràng.

Địch Quân Thịnh cười cũng quá dọa người một chút đi.

Má ơi, cậu ta biết sai rồi.

An Dương ở trong lòng mặt yên lặng mà vì mình thắp lên ba cây nhang.

Có lẽ ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cậu ta, a di đà phật.

Liền khi An Dương cảm thấy chính mình bệnh tim đều sắp phát, tầm mắt Địch Quân Thịnh từ trên người cậu ta dời đi.

Trong nháy mắt này, An Dương cảm giác chính mình là chết đi sống lại.

An Dương cùng Hồ Kiều Kiều ở Giản Nhất Lăng nơi này làm ầm ĩ một hồi lâu mới đi.

Bọn họ đi rồi, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh liền trở lại thư phòng, tiếp tục làm việc.

Hai người ở chung ngày thường đều tương đối an tĩnh, nhưng lại hài hòa nói không nên lời.

Có đôi khi cũng không nhất định phải có bao nhiêu ầm ĩ, đối với Địch Quân Thịnh mà nói, loại lặng im mà làm bạn này, cũng là một loại không dễ dàng cầu được.

Trên đường Địch Quân Thịnh đứng dậy đi lấy nước, khi đi trở về ngang qua người Giản Nhất Lăng.

"Anh chờ một chút." Giản Nhất Lăng bỗng nhiên gọi lại Địch Quân Thịnh.

Sau đó đứng dậy, mở ra hai tay, đem Địch Quân Thịnh ôm chặt.

Đôi tay khoanh lại vòng eo của anh.

"Em.. đang làm cái gì?" Địch Quân Thịnh bị động tác bất thình lình này làm cho kinh sợ.

Một bàn tay cầm ly nước, một bàn tay khác không biết nên đặt ở nơi nào.

"Hồ tiêu nói, khi có cơ hội, phải ôm anh một cái, như vậy anh sẽ vui vẻ. Bởi vì anh là vị hôn phu của em, đây là vị hôn thê phải làm."

"Hồ tiêu nói?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv