"Tiểu Lăng hiện tại là bác sĩ tư nhân của tôi, cô ấy hẳn là theo thời gian quy định nên xuất hiện ở bên cạnh tôi, bằng không liền có hành vi như người đào mỏ, anh cảm thấy Tiểu Lăng là người không tuân thủ hiệp ước như thế này sao?"
"Đừng luôn lấy hiệp ước tới nói chuyện, Địch Quân Thịnh, Tiểu Lăng là bảo bối nhà tôi, cậu muốn dùng loại phương thức đê tiện này đem em ấy bắt cóc đi, tôi sẽ không để cậu thực hiện được."
Giản Dật Thần không quen nhìn hành vi của Địch Quân Thịnh, dùng một cái thân phận bác sĩ tư nhân dụ dỗ Giản Nhất Lăng ở bên người mình.
Đê tiện vô sỉ như thế, mà muốn làm em rể của anh?
Cửa đều không có!
"Tiểu Lăng người ở đâu?" Địch Quân Thịnh thanh âm tức giận càng rõ ràng.
Nếu không phải người này là anh trai của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh hiện tại có thể đem tro cốt của anh đi rải rồi!
"Sinh khí như vậy làm gì? Tôi là anh trai của Tiểu Lăng, còn có thể hại con bé hay sao? Vừa mới mang con bé đi ra ngoài chơi một vòng, cho nên trễ chút mới trở về."
Giản Dật Thần vẫn là có một chút đúng mực, không có khả năng thật sự đem Giản Nhất Lăng mang đi ra ngoài không mang trở về.
Chủ yếu không phải sợ Địch Quân Thịnh hỏa khí quá lớn, mà là Giản Nhất Lăng chính mình không muốn.
Vừa rồi thời điểm đi chơi Giản Nhất Lăng liền nói rất nhiều lần, trước 9 giờ phải về nhà.
Giản Dật Thần nghe xong lại vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Nhưng cũng đành phải dựa theo ý muốn của Giản Nhất Lăng, đúng giờ đưa em ấy trở về.
Không có biện pháp, anh sợ anh nếu không đưa em ấy về tới, tiểu cô nương liền sẽ không cao hứng.
Đúng 9 giờ, Giản Dật Thần đưa Giản Nhất Lăng vào cửa.
Giản Nhất Lăng trên người còn khoác áo khoác của Giản Dật Thần.
Địch Quân Thịnh tiến lên, nhìn thấy Giản Nhất Lăng, trong lòng có một chút lắng lại.
Sau đó dùng ánh mắt thập phần bất thiện hung hăng mà trừng trừng Giản Dật Thần đi phía sau một cái.
Giản Dật Thần như cũ lúm đồng tiền như hoa, phảng phất hoàn toàn nhìn không thấy Địch Quân Thịnh đối với mình có địch ý, cười phất tay cùng Giản Nhất Lăng, "Chào em gái, sáng ngày mai anh lại đến đón em nha~"
"Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu.
Sau đó Giản Dật Thần cũng không quay đầu lại mà đi rồi, chỉ chừa cho Địch Quân Thịnh một cái bóng dáng dào dạt đắc ý thiếu đánh đến cực điểm.
Địch Quân Thịnh đem cửa phòng đóng lại, sau đó cúi đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng..
Giản Nhất Lăng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Địch Quân Thịnh, anh dường như là có cái gì muốn nói với cô.
Vì thế Giản Nhất Lăng nhìn anh, chờ anh mở miệng.
Nhưng mà đợi trong chốc lát, Địch Quân Thịnh lại cái gì cũng không nói, quay đầu vào thư phòng của mình.
Giản Nhất Lăng không hiểu rõ, cũng không nghĩ nhiều, liền cũng vào thư phòng, ở trên bàn Địch Quân Thịnh an bài cho mình làm việc.
Trong lúc hai người cùng dĩ vãng an tĩnh giống nhau.
Chỉ là có một tiếng động không hài hòa "rột rột" đánh vỡ sự yên lặng này.
Giản Nhất Lăng ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm này, Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh lại cố ý cúi đầu không nhìn Giản Nhất Lăng.
"Anh không ăn?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Ân."
"Vì cái gì không ăn?"
"Không vì cái gì." Còn có thể vì cái gì?
"Vậy anh muốn ăn cái gì? Làm cho anh."
Địch Quân Thịnh rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Giản Nhất Lăng, nhìn đôi mắt thuần triệt kia của cô, một cổ hờn dỗi tức khắc cũng liền phát không ra.
Kỳ thật anh cũng không có gì mà không cao hứng, tiểu nha đầu là bị anh trai của mình mang đi.
Một câu "làm cho anh" hóa giải chuyện không thoải mái trong tối hôm nay.
"Được." Địch Quân Thịnh một ngụm đáp ứng.
Thấy Giản Nhất Lăng từ ghế đứng lên, Địch Quân Thịnh vội bổ sung một câu, "Không cần quá phiền toái, tùy tiện làm một chút là được rồi, nấu chút cháo là được."
"Ân." Giản Nhất Lăng đáp ứng.
Giản Nhất Lăng đi rồi, Địch Quân Thịnh quay đầu nhìn về phía máy tính của mình, trên giao diện máy tính hiện thị chính là tư liệu về Giản Dật Thần.
Anh ta không cho anh sống tốt, vậy anh cũng không cho anh ta sống quá nhàn rỗi.