"Em, muốn dựa vào chính mình."
Giản Nhất Lăng do dự trong chốc lát, sau đó, cho Giản Duẫn Thừa một câu trả lời.
Dựa vào chính mình làm việc độc lập.
Tiểu nha đầu của bọn họ muốn độc lập.
Nhưng lại độc lập đến quá sớm.
Cô bé mới có mười lăm tuổi, cô bé còn có thể cùng ba mẹ các anh của mình làm nũng.
Cô bé đã chịu thương tổn, thời điểm gặp phải ủy khuất còn có quyền được khóc.
Mà không phải là một câu nói này "Muốn dựa vào chính mình".
Phản ứng đầu tiên của một người "Muốn dựa vào chính mình", cũng liền có ý nghĩa, ở trong lòng cô bé, đã không có có thể dựa vào những người khác.
Lại hoặc là.. Những người cô đã từng có thể dựa vào, có thể tín nhiệm, đã làm cô thất vọng rồi.
Đúng vậy, bọn họ làm cô bé thất vọng rồi.
Từ khi chuyện kia bắt đầu, cô bé lựa chọn tin tưởng chính mình.
Lúc ấy cô bé rõ ràng có cơ hội nói cho bọn họ biết việc video khách sạn bị mất đi, có thể yêu cầu bọn họ đi tra video bị mất.
Nhưng mà cô bé không có, cô bé lựa chọn chính mình một người đi tìm chứng cứ, một người đem mọi chuyện giải quyết.
Đối mặt với người cô bé không tín nhiệm, cô bé không hề yêu cầu bọn họ vì cô làm cái gì.
Trầm mặc một hồi lâu sau, Giản Duẫn Thừa nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, anh cả sẽ vẫn luôn ở đây, khi nào có cần gì, liền tới tìm anh cả."
Giản Duẫn Thừa không có biện pháp lại miễn cưỡng Giản Nhất Lăng, anh có thể nói, cũng chỉ có một câu này.
Anh cũng không biết, anh phải chờ tới khi nào, mới có thể một lần nữa chờ được sự tín nhiệm của Giản Nhất Lăng.
Tín nhiệm sụp đổ chỉ cần một cái nháy mắt.
Mà tín nhiệm một lần nữa được xây dựng lại, lại yêu cầu một quá trình rất dài.
Giản Nhất Lăng trả lời một tiếng "Được" lúc sau liền cắt điện thoại.
Mà đầu bên kia điện thoại, Giản Duẫn Thừa lại nghe tiếng "Đô đô" của điện thoại thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, điện thoại của Hoắc Ngọc đem suy nghĩ của Giản Duẫn Thừa kéo về.
"Thừa thiếu, nói cho cậu biết, có một cái tin tức tốt cùng một cái tin tức xấu, cậu muốn nghe tin nào trước." Hoắc Ngọc có thói quen úp úp mở mở.
"Không cần vô nghĩa."
"Thừa thiếu, hôm nay giọng của cậu như thế nào nghe ra có chút kỳ lạ? Bị cảm sao?"
"Đừng nói nhảm."
"Được được được, vậy tôi nói thẳng đây, tin tức tốt là chuyện cậu để tôi tra tôi đều đã tra xong rồi, tin tức xấu là tôi không có tìm được bất luận thông tin hacker nào có liên quan đến chuyện lần này."
"Không có hacker nào?"
"Đúng vậy, không có, nói cách khác, nếu Nhất Lăng muội muội chính mình đăng bài luận mà nói, phương thức sửa chữa như vậy nhất định không phải hacker bên ngoài đăng nhập vào hệ thống. Cho nên tôi có thể kết luận, người làm chuyện này là một người rất cao minh, biết trực tiếp ở trên mạng động tay chân sẽ bị phát hiện, động tay chân sẽ bị tìm ra ngay, nói cách khác, rất có thể là người ở trong tổ chức kia tự mình động tay chân."
"Tôi đã biết."
Giản Duẫn Thừa không đợi Hoắc Ngọc nói thêm cái gì liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Sau đó, anh bắt đầu tra về tổ chức nhận bài đăng kia.
Tiểu Lăng không cần bọn họ hỗ trợ, nhưng anh không thể thật sự cái gì cũng đều không làm.
Cho dù trợ giúp của bọn họ đối cô ấy mà nói rất có thể đã là dư thừa.
###
Giản Nhất Lăng mới vừa cắt điện thoại cùng Giản Duẫn Thừa, liền nhận được điện thoại của La Tú Ân.
Điện thoại mới vừa kết nối, liền nghe được Ân tỷ lớn tiếng cười.
"Ha ha ha ha ha ha, đại bảo bối em biết không, vừa rồi anh họ cả của em gọi điện thoại cho chị! Em biết anh ấy cùng chị nói cái gì không? Anh ấy nói anh ấy muốn gặp Dr. F. S, nhờ chị giúp anh ấy giới thiệu, anh ấy còn nói anh ấy muốn nhờ Dr. F. S hỗ trợ làm sáng tỏ một chút, em là không có sao chép ha ha ha ha.."
La Tú Ân cười đến không dừng lại được.