Edit & Beta: CHERRY HOUSE
"Cô lại đây đi."
Ngôn Vực không biết đã quay trở lại từ lúc nào, hắn không cam lòng đến gần, nhưng ngừng lại cách bên ngoài ba bước.
Nàng vẫn đang hưng phấn không thôi, quyết định sau này sẽ tiếp tục theo dõi nhân vật chính làm Ân Tố Nguyệt theo nội dung cốt truyện, còn đang đắm chìm trong sự đổi tên sắm vai nhân vật, hoàn toàn không hề nghe được Ngôn Vực nói gì.
Đợi nửa ngày, thấy nàng vẫn không phản ứng.
Ngôn Vực lập tức tức giận muốn tiến lên đá nàng một cước ngay lập tức, nhưng hắn lại nhớ lại dì Vân đã nhắn nhủ, nên khó khăn nhịn xuống.
"Này --" Ngôn Vực lên giọng, không kiên nhẫn đến cùng cực.
Ân Tố Nguyệt nghe thấy tiếng nói này, cũng không đứng lên.
"Nhỏ mù kia, mau lại đây." Ngôn Vực nóng nảy quát lên một tiếng.
"Tôi không đi." Ân Tố Nguyệt giấu tay vào trong ngực để ngừa Ngôn Vực lại dẫm nàng, dứt khoát cứ chơi xấu. Nhân vật phản diện tìm nàng chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Kết quả sự kiên nhẫn của Ngôn Vực đã cạn kiệt. Khuôn mặt âm trầm nghiêm túc đi đến xách cổ áo của Ân Tố Nguyệt lên, kéo nàng đi.
Vừa đến Phật đường, Ngôn Vực buông nàng ra, Ân Tố Nguyệt nhân cơ hội nắm lấy cánh tay của Ngôn Vực hung hăng cắn lên, cho đến khi trong miệng có máu tanh mới nhả ra.
Ngôn Vực không thể tức giận, nắm lấy tóc của Ân Tố Nguyệt mạnh mẽ đẩy nàng ra.
Ân Tố Nguyệt té ngã trên mặt đất, lại cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Trong lòng nhẫn nhịn lâu như thế cuối cùng oán hận đã tiêu tán một ít. Tuy nói bản thân nàng đã hơn hai mươi tuổi, mà bây giờ nhân vật phản diện Ngôn Vực còn là thiếu niên mới mười bốn tuổi. Nhưng tuổi tác chỉ mới như thế, đã nhẫn tâm ác độc, ngang ngược u ám.
Chịu hắn quản thúc ở khắp nơi, sao nàng có thể cam tâm! Sớm hay muộn sẽ có một ngày, ta phải đánh ngươi răng rơi đầy đất, quỳ xuống đất khóc lóc gọi ta bà cô!
"Vực Nhi! Dừng tay!" Dì Vân đi ra từ nội đường trông thấy Ngôn Vực đẩy ngã Ân Tố Nguyệt trên mặt đất.
"Nhỏ mù này cũng ác quá!" Lòng Ngôn Vực tràn đầy căm phẫn.
"Tiểu Nguyệt, miệng của con có bị xước ở đâu không?" Dì Vân vội vã kéo Ân Tố Nguyệt từ trên mặt đất lên, lại thấy môi của nàng môi nhuộm máu.
Ân Tố Nguyệt cười mà không nói, lúc này dì Vân mới thấy cổ tay áo của Ngôn Vực đỏ thắm.
"Hay lắm hai đứa nhỏ, tại sao vừa thấy mặt lại muốn đánh nhau." Dì Vân thở dài, rồi đi vô nội đường tìm thuốc.
Dì Vân vừa mới rời khỏi, Ngôn Vực đã đá Ân Tố Nguyệt một cước. Ân Tố Nguyệt cũng không yếu thế chút nào. Lung tung nắm lấy Ngôn Vực cào loạn cắn loạn.
Ngôn Vực khó thở, lại túm lấy tóc của nàng, Ân Tố Nguyệt đã được nhắc nhở, cũng nhanh chóng nắm lấy tóc hắn. Vóc dáng cao lớn của Ngôn Vực đẩy ngã Ân Tố Nguyệt trên mặt đất, Ân Tố Nguyệt lại kéo quần áo của hắn, cào mặt hắn.
Trong một lát, đánh túi bụi không phân cao thấp.
"Ôi! Làm gì vậy? Mau buông ra!" Dì Vân xách hòm thuốc ra thì thấy đầu tóc của hai đứa nhỏ rối bù, quần áo bị xé nát, đánh thành một đoàn. Bà vội vàng tiến lên kéo ra, chỉ là ai cũng không muốn buông tay trước.
"Vực Nhi, con buông tay ra trước." Dì Vân quát lên.
Ngôn Vực không muốn, nắm lấy tóc của Ân Tố Nguyệt kéo xuống. Ân Tố Nguyệt cũng vội vàng nắm tóc hắn.
"Vực Nhi! Lời dì Vân nói cũng không nghe sao?" Vân dì hơi tức giận.
Cuối cùng Ngôn Vực buông lỏng tay trước.
Hai người mình đầy bụi đất ngồi dưới đất, Ân Tố Nguyệt muốn lợi dụng miệng lưỡi để đòi lấy công đạo, mắng: "Không biết xấu hổ! Đánh nhau với con gái thì bản lãnh gì chứ!"
"Nhỏ mù chết tiệt, cô chán sống rồi à!" Ngôn Vực lại muốn đánh nàng, bị dì Vân kéo ra.
"Vực Nhi, con đã lớn rồi, Tiểu Nguyệt còn nhỏ, con nhường nó chút đi." Dì Vân đưa thuốc cho hắn, ấm giọng khuyên nhủ.
"Nó chỉ là một nô tỳ hạ tiện, con cần gì phải nhường nó?" Ngôn Vực cả giận nói.
Kết quả dì Vân ấm giọng nói: "Dì Vân cũng là nô tỳ, Vực Nhi cũng nghĩ dì như thế sao?"
"Dì Vân!" Ngôn Vực lúng túng đứng lên, cong mình lên muốn quỳ xuống.
"Vực Nhi, dì biết con sẽ không nghĩ như thế, cũng biết lòng con thấy bất công. Trước khi tiểu thư qua đời, hy vọng trong lòng con đừng mang oán hận, sống thật tốt qua một đời. Con cũng quên hết rồi sao?"
Dì Vân nâng Ngôn Vực dậy, Ngôn Vực trầm mặc trong chốc lát. Tiếp đó dì Vân lại nói: "Tuy rằng đôi mắt của đứa nhỏ Tiểu Nguyệt này không nhìn thấy, nhưng thật sự rất nhanh nhẹn ngoan ngoãn, mới gặp lần đầu tiên dì đã rất thích. Con lại lớn hơn nó vài tuổi, tại sao lại luôn bắt nạt nó chứ?"
"Hậu viện có nước tắm, đi rửa mặt đi."
Dì Vân nói xong, Ngôn Vực liền đứng dậy đi hậu viện.
"Tiểu Nguyệt, lại đây." Dì Vân chải lại đầu tóc bị kéo tung của Ân Tố Nguyệt thành hai búi tóc một lần nữa. Thở dài nói: "Mẫu thân của Vực Nhi đi sớm, từ nhỏ tính tình của nó bị dưỡng thành cực đoan, thật ra tâm hắn không xấu."
Ân Tố Nguyệt chửi bậy ở trong lòng, nhân vật phản diện thâm tàng bất lộ, đã sớm đen tối đến cực độ, xấu xa bại hoại. Bằng không sao có thể gọi là nhân vật phản diện, ngươi đợi hắn thêm vài năm nữa, Thái Tử đương triều cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng mà, xem ra trước mắt, thật ra Ngôn Vực rất nghe lời của dì Vân nói. Tính ra mà xem, dì Vân chắc là thị nữ của nương Ngôn Vực. Bây giờ nương hắn không còn nữa, chỉ còn dì Vân chăm sóc hắn giống như trưởng bối.
Chỉ là cha của Ngôn Vực đâu? Cha hắn chính là hữu tướng đại nhân đương triều Ngôn Chí Thành. Là công tử của tướng phủ thế này chắc là phải được mọi người vây quanh mới đúng, nhưng mấy ngày nay hỏi thăm nghe ngóng xem ra, từ trước đến nay Ngôn Vực đều đơn độc một mình.
Ân Tố Nguyệt hơi hao tổn tâm trí, vốn dĩ chỉ viết một quyển sách ngôn tình Mary Sue, việc quan trọng đó là vẽ ra một nam chính tuyệt đỉnh, một nữ chính đẹp như họa. Về phần nhân vật phản diện kia chỉ cần xấu xa là đủ rồi, cần gì phải bận lòng việc tạo ra điểm then chốt, chỉ cần tạo ra chướng ngại vật cho nhân vật chính, cuối cùng là nhân vật bị nhân vật chính tiêu diệt là được.
Bây giờ không tìm thấy nhân vật chính, ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu được tại sao lại có nhân vật phản diện. Cả ngày lo lắng đề phòng, sinh hoạt thật sự quá khó khăn.
"Tiểu Nguyệt, lại đây ăn cơm." Dì Vân dắt Ân Tố Nguyệt đến cạnh bàn, múc cơm cho nàng.
Dì Vân có một tay nghề nấu ăn tốt, mấy ngày nay Ân Tố Nguyệt đã hiểu rất rõ điều này. Tướng phủ có một người phụ nữ tuệ tâm không màng thế sự, ru rú ở trong nhà như vậy, còn gặp được bà, cũng coi như với được ánh sáng duy nhất trong mấy ngày sinh hoạt đen tối này.
Trên bàn có bốn dĩa thức ăn, tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi món đều rất tinh tế. Dì Vân dì gắp ngó sen đường dấm vào gà gạo nếp vào trong chén cho Ân Tố Nguyệt. Tuy rằng Ân Tố Nguyệt không nhìn thấy, nhưng mấy ngày này ra sức lần mò, chủ yếu về vấn đề sinh hoạt đã không bị ảnh hưởng gì.
Ngôn Vực ngồi ở ngay bên cạnh Ân Tố Nguyệt, lúc hắn ăn cơm không nói một lời.
Bàn tính trong lòng Ân Tố Nguyệt lại đánh lên tí tách. Mấy ngày nay nàng xem như chịu uất ức đủ rồi, nhưng tiếc rằng sức lực của bản thân thật sự chỉ có hạn, nên chỉ có thể nén giận.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Có dì Vân ở bên cạnh, Ngôn Vực ít nhiều gì cũng sẽ cố kỵ. Nếu có thể làm chút chuyện gì đó cho nhân vật phản diện ngột ngạt, cho dù là rất nhỏ, nhưng cũng chỉ coi như là mở miệng oán giận mà thôi.
Nghĩ như thế, Ân Tố Nguyệt lập tức không hề chần chờ. Nàng bưng chén lên, sau đó đứng lên, mò mẫn chiếc đũa rồi vươn ra.
"Dì Vân làm ngó sen đường dấm ăn ngon thật, chao ôi --"
Nàng đổ một chén cơm còn canh, thậm chí còn cả ngó sen đường dấm đầy dầu mỡ lên đầu của Ngôn Vực!
"Nhỏ mù chết tiệt! Cô......"
Ngôn Vực còn chưa nói dứt lời, Ân Tố Nguyệt giả vờ xin lỗi kéo hắn đi, trên thực tế lại lau một vệch dầu lên người hắn.
"Aizz, tôi thật sự không có cố ý, tôi không nhìn thấy......" Ân Tố Nguyệt tủi thân giải thích.
Chỉ nghe tiếng băng ghế bị xê dịch, theo sau là Ngôn Vực tức giận cả người chạy về phía hậu viện.
"Dì Vân......" Ân Tố Nguyệt rất băn khoăn thật ra vì nàng muốn trả thù Ngôn Vực, nên đổ cơm lên người hắn. Tuy rằng chỉ có một chén cơm, nhưng đây đều là Vân dì dụng tâm làm ra.
"Đứa nhỏ này, đến giờ mà còn chưa hết giận." Dì Vân dì dọn sạch sẽ cơm rơi vãi khắp nơi ở trên bàn, hơi không biết phải làm sao.
Ân Tố Nguyệt không nghĩ đến chỉ liếc một cái đã bị nhìn thấu, đành phải kiên trì giải thích: "Con là vì không quen nhìn huynh ấy cứ thường xuyên ức hiếp con."
Dì Vân thở dài, "Khi còn nhỏ, Vực Nhi không phải như thế, tâm địa nó thiện lương, chỉ là nuôi con mèo nhỏ mà khi nó chết cũng đã khóc vài ngày. Chẳng qua là sau đó tiểu thư cũng sớm ra đi, tính tình của nó mới cực đoan như vậy. Mấy năm nay lại càng trầm mặc ít nói hơn, che giấu tâm sự, rất nhiều chuyện cũng không muốn nói."
Ân Tố Nguyệt xấu hổ, nàng cảm thấy đây đúng là con cái trong mắt của mẫu thân không hề có khuyết điểm dù là nhỏ nhặc nhất. Dì Vân không ngừng tẩy não, Ân Tố Nguyệt cũng thiếu chút nữa phải tin sự khác thường của bà ấy!
Dì Vân lại nói: "Con vẫn nên đi về đi, sau này đừng thế nữa. Từ trước đến giờ, Vực Nhi nó từ trước đến nay thích sạch sẽ, con vừa mới khiến cho mặt mày đầu tóc của nó như vậy. Đoán chắc là mấy ngày nay nó cũng sẽ không ăn cơm."
Quả nhiên có thói sạch sẽ!
Tuy rằng không nhìn thấy tình trạng đó, nhưng đại khái vẫn có thể tưởng tượng được, một bộ mặt thối đó của Ngôn Vực. Điều này vừa vặn làm trong lòng hơi cân bằng một ít, Ân Tố Nguyệt vội vàng ngồi xuống, ăn hết cơm còn thừa.
Ngôn Vực đổi quần áo xong đi ra, vẫn còn đen mặt. Dù là một phút hắn cũng không muốn nhìn thấy Ân Tố Nguyệt, từ biệt dì Vân dì rồi rời đi.