Thẩm Vãn Tình thở ra một hơi, nằm xụi trên giường, trong lòng nhảy nhót phấn khởi thậm chí còn muốn đốt pháo hoa.
Không hổ là nam chính, tuy rằng trong đầu toàn A Dao, A Dao, nhưng thật ra vẫn là nói một chút liền thông rồi.
Tâm tình cô cực tốt, thậm chí buổi sáng còn ăn thêm hai chiếc bánh quế hoa, sau đó cảm thấy mĩ mãn mà sờ sờ bụng ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu, giờ chỉ cần đợi tin Tạ Vô Diễn bị bắt truyền đến.
Nhưng chưa đi được vài bước, cô đã nhìn thấy một màn kinh người.
Nam chính Kỷ Phi Thần, cùng nam phụ Tạ Vô Diễn, cực kì chí cốt ngồi giữa đình, trước mặt bày ra một bàn cờ, khi ngươi đến ta hạ cờ xuống, bầu không khí hòa hợp đến dị thường, thậm chí còn không ngừng tiền hành sự nghiệp khoác lác.
“Phong cờ của Kỷ thiếu gia vừa chuẩn xác lại vừa chắc chắn, Tạ mỗ tự cảm thấy hổ thẹn.”
“Không không không, Tạ công tử mới đúng chứ, khi hạ cờ đều là phong độ hiệp khách, khiến Kỷ mỗ tâm phục khẩu phục.”
Hai người nói chuyện với nhau cực kỳ hợp.
Thậm chí còn muốn kết nghĩa huynh đệ.
Trên thế gian này vui buồn của mỗi người đều không giống nhau.
Ví dụ như, đôi huynh đệ tốt cách đó không xa đang vừa uống rượu vừa nói chuyện vui vẻ, mà Thẩm Vãn Tình đang trốn sau gốc cây tâm tựa tro tàn, che lại lồng ngực suýt chút nữa nôn ba cân máu.
Càng huống hồ Kỷ Phi Thần còn đặc biệt thật tình thật dạ tiếc thay Tạ Vô Diễn phải chịu thảm họa này. Thậm chí còn đưa ra cành ô liu, mời hắn cùng nhau trừ yêu diệt quỷ.
Thật là ba chấm.
Thẩm Vãn Tình bấm bấm ngón tay tính toán, cảm thấy bản thân tiếp tục ở lại chỗ này giống như bị giết chết tâm tình vậy. Hi vọng Kỷ Phi Thần mau chóng tỉnh ngộ, còn không bằng quay trở về phòng ăn bánh quế hoa hưởng thụ chút vui vẻ cuối cùng của cuộc sống.
Nhưng mà đang lúc cô chuẩn bị cúi mặt xuống lén lút rời đi, đột nhiên nghe thấy Kỷ Phi Thần nói: “Tạ công tử, thật không lừa dối, ta có một chuyện cần huynh giúp.”
Cầu Tạ Vô Diễn?
Cầu cái gì?
Lòng hiếu kỳ đáng chết của phụ nữ liền nổi lên, khiến Thẩm Vãn Tình dừng lại bước chân, lại một lần nữa quay về trốn sau thân cây, dựng thẳng tai lên.
“Tạ công tử chắc hẳn đã nghe đến chuyện của Mặt Nạ Quỷ. Đoạn thời gian gần đây, ả yêu ma này đã sát thương vô số người, Kỷ mỗ tất nhiên không thể tiếp tục để ả phóng túng giết hại đến tính mạng của mọi người.” Kỷ Phi Thần đôi lông mày ngưng trọng, trong ngữ khí toàn là lo lắng, “chỉ là Thẩm Vãn Tình trọng thương mới được trị liệu giai đoạn đầu, tu vi còn kém, vì thế, Tạ công tử có thể cùng với chúng ta tiến về phía trước hay không, thay ta bảo vệ an nguy của muội ấy.”
Thẩm Vãn Tình điển hình hóng chuyện lại hóng đến trên người của mình suýt chút nữa không thở nổi.
Cô không phải rất muốn được bảo vệ.
Đến lúc đó Tạ Vô Diễn với Mặt Nạ Quỷ chạm mặt nhau, hai tên yêu ma quỷ quái đều muốn giết mình sợ rằng sẽ lập tức đạt cùng một phe. Tranh giành cướp giật muốn tự tay cướp đi da của mình mới đúng.
Thẩm Vãn Tình có chút đau khổ, bánh hoa quế cũng ăn không nổi nữa.
Nhưng mà nghĩ lại một chút, nội dung trong nguyên tác, trong đoạn tình tiết này lại không có sự can thiệp của Tạ Vô Diễn.
Dựa vào đó mà suy đoán, hắn e rằng sẽ cự tuyệt yêu cầu của Kỷ Phi Thần.
Vậy là Thẩm Vãn Tình liền ngay tức khắc đốt lên hi vọng thêm lần nữa, mong chờ mà nhìn chằm chằm lên mặt của Tạ Vô Diễn, chờ đợi hắn nói ra hai chữ “cự tuyệt”.
Ngón tay Tạ Vô Diễn sờ sờ rìa quân cờ, khóe môi khẽ cong: “Được.”
Thẩm Vãn Tình: ....... hi vọng bị dập tắt rồi.
“Đa tạ Tạ công tử giúp đỡ.” Kỷ Phi Thần chấp tay nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn ta.” Tạ Vô Diễn dừng lại một chút, dư quang khẽ dịch, làm như vô ý mà liếc mắt một cái về hướng Thẩm Vãn Tình đang nấp, “Dù sao, Thẩm cô nương cũng đã từng cứu mạng ta.”
Bắt đầu từ vừa nãy, hắn đã phát hiện đến sự tồn tại của Thẩm Vãn Tình rồi. Đối với hắn mà nói, đây chính là kỹ thuật ẩn thân cực kỳ vụng về. Càng huống hồ, ngay cả hơi thở cô ta cũng không biết khống chế. Tạ Vô Diễn cảm thấy buồn cười. Hắn hiện tại vẫn nghĩ không thông đến cuối cùng là loại người như thế nào mới có thể phái một tiểu cô nương như thế này đến ám sát mình, đây rốt cuộc là có bao nhiêu coi thường hắn?
Thẩm Vãn Tình giật mình một cái, trốn vào bên trong.
Sau đó nét mặt của Tạ Vô Diễn nhìn giống như không phát hiện ra cái gì, chỉ là bình tĩnh thu lại tầm mắt, ngữ khí nghe ra không chút gợn sóng: “Một chút cũng là ân, sau này ta ắt sẽ trả gấp bội.”
Đây không phải là ngữ khí báo ân.
Đây rõ ràng là ngữ khí cảnh cáo chết chóc.
Thẩm Vãn Tình phát hiện rằng, những tâm tư ra quân cờ của tên này đều thật bẩn.
Chơi xong một ván cờ, Kỷ Phi Thần liền vội vàng đi thăm Phong Dao Tình.
Thẩm Vãn Tình cũng nhân lúc tì nữ đi lên trước thu dọn chén trà và bàn cờ, chuẩn vị gập eo nhẹ nhàng lặng lẽ trốn đi. Nhưng còn chưa bước ra được một bước, bên tai nghe thấy âm thanh của nam nhân.
Âm thanh này gần như dán sát bên tai của Thẩm Vãn Tình, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh phả lên dái tai, xúc cảm tê dại thoáng qua đó, khiến người ta cảm thấy một trận không rét mà run.
“Đi đâu?”
Thẩm Vãn Tình toàn thân run một cái, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cô cấp tốc nghiêng thân dưới sang bên cạnh, ý thức tiếp theo liền ôm chặt cánh tay, một bộ dạng cảnh giác, cực kì hồi hộp nhìn lên Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn chậm rì rì giơ tay lên, ngón tay nhẹ chống vào ấn đường của Thẩm Vãn Tình. Ngữ khí rõ ràng đem theo chút ý cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run: “Nghe trộm?”
Những lúc như này, nói cái kiểu bản thân chỉ là vừa đúng lúc đi ngang qua, chính là kiểu giải thích cứng ngắc vô lực nhất.
Thẩm Vãn Tình chẳng có bản lĩnh gì khác, chính là phản ứng nhanh, còn biết liên hệ với tình huống hiện tại mà vận dụng, mồm mép còn nói nhảm.
Cô chớp mắt một cái, giống như không bị vướng gì cả liền nói một đoạn này: “Là như thế này, hôm nay ta ăn cực kì nhiều bánh quế hoa nên đang đi bộ cho dễ tiêu hóa, sau đó liền nhìn thấy huynh cùng Kỷ đại ca đang chơi cờ. Ta nhìn Tạ công tử phong cờ vững vàng một thân chính khí rất có phong độ của đại hiệp liền không kiềm được mà bái phục sát đất, tấm lòng tôn kính nhịn không được nhìn nhiều một chút. Không có ý nhìn trộm đâu nha ta chỉ là đơn thuần có hứng thú với đánh cờ thôi.”
Đáp án không có một chút kẽ hở.
Đã tán dương Tạ Vô Diễn, đồng thời còn có thể hiện rõ vô tội với thành thật của bản thân.
Tạ Vô Diễn yên tĩnh mất một lúc, đột nhiên hiểu ra rằng tại sao lại có người phái tiểu cô nương nhìn ra chẳng có cái tác dụng rắm gì đến để ám sát mình rồi. Bây giờ nghĩ nghĩ, đa phần chính là cấp trên của cô ta ghét bỏ cô ta miệng nói lảm nhảm, vì thế đổi phương thức khác khuyên cô tìm chết.
Ngược lại cũng không phải là coi thường hắn, mà đơn thuần chính là cảm thấy cái người này nói quá nhiều đi.
“Bái phục ta?” hắn nhắc lại lần nữa.
Thẩm Vãn Tình gật đầu: “ừm ừm.”
Tạ vô Diễn: “Có hứng thú với chơi cờ?”
Thẩm Vãn Tình tiếp tục gật đầu: “Ừm ừm ừm.”
Tạ Vô Diễn nhìn cô hồi lâu, sau đó gật đầu một cái: “Được rồi, vậy ta bồi Thẩm cô nương một lúc.”
Nói xong, hắn giơ tay ngăn lại tì nữ đang chuẩn bị cất bàn cờ đi, quay người ngồi xuống, tiếp theo làm một động tác mời ngồi.
Không có gì hiểm độc bằng tâm nam phụ.
Thẩm Vãn Tình nhắm mắt cũng biết được, nói rõ là Tạ Vô Diễn đã biết mình nói dối, chuẩn bị tàn nhẫn mà vạch trần cùng làm nhục mình. Không hổ là nhân vật phản diện mà một tay hủy diệt nhân thế dẫn đến sinh linh rơi vào cảnh khốn khổ khó khăn, thủ đoạn quả nhiên cực kỳ hiểm độc.