Tạ Vô Diễn cảm thấy thật buồn cười.
Từ lúc bản thân bị phong ấn đến nay, người muốn giết chết hắn nhiều vô số, đặc biệt là người của ma giới, ở trên mặt thì tỏ ra khiêm tốn, thật ra tất cả đều giữ trong lòng âm mưu hiểm độc. Nhưng bất luận là ai, phái một thứ phế vật mà chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết đến dùng dao găm tập kích bản thân, có hơi đánh giá thấp hắn quá không?
Tạ Vô Diễn nhìn cái gáy trắng ngần của Thẩm Vãn Tình một cái, ngược lại cũng không phải rất muốn giết cô nữa.
So với cái này, hắn ngược lại càng muốn xem xem, cái tên xúi giục đằng sau có thể phái loại người như này đến để ám sát mình, đến cùng là ngu ngốc thành dạng gì.
Thuận tiện...
Dưỡng béo một chút, sau này ném vào trong lò kiếm, lửa sẽ cháy càng bén.
Ngón tay Tạ Vô Diễn hơi hơi dịch xuống dưới, thuận theo sống mũi của cô lướt thẳng xuống, nhẹ nhàng chạm qua cánh môi của cô, sau đó tách ra.
Tiếp đó, có phần ghét bỏ mà nhìn ngón tay của mình một cái.
Thẩm Vãn Tình nhăn nhăn mũi, lật người, cọ cọ ga giường.
Thẩm Vãn Tình một bọc như thế, trực tiếp trượt xuống dưới đá đến bên chân, chiếc gối nằm trên cái chân nhỏ của cô.
Tướng ngủ thật sự là quá khó coi.
Khó coi đến mức ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tạ Vô Diễn thu tay về, liếc nhẹ cô một cái, quay người rời đi.
Tiếng bước chân đi xa.
Hơi thở kìm nén đó cũng dần dần tản đi.
Gió bên ngoài cửa số thổi lên từng trận, lá cây đánh vào cửa sổ phát ra những âm thanh ma sát va chạm nhau.
Rất lâu sau, Thẩm Vãn Tình mới lặng lẽ hơi hé một bên mắt, đưa tay ra ôm lấy bên tim của mình, từ trên giường bò dậy.
Sờ sờ sau lưng, một thân mồ hôi lạnh.
Khi Tạ Vô Diễn dùng ngón tay chạm vào trán mình thì cô liền tỉnh.
Bởi vì, thật sự, cực kỳ ngứa!
Giống như lông vũ gãi gãi trên mặt mình vậy, khiến người ta chịu không nổi muốn hắt hơi.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn một đường lướt từ trán xuống đến cằm.
Trong thời khắc đó khiến cho Thẩm Vãn Tình cảm giác, đây có thể là thủ đoạn dằn vặt người khác sáng tạo độc đáo của Tạ Vô Diễn. Chính là giống như có người gãi bạn ngứa ngứa, bạn vẫn phải giả vờ là đang ngủ không được phát ra âm thanh.
Đó tuyệt đối chính là khoảng thời gian khó vượt qua nhất trong nhân sinh của Thẩm Vãn Tình, một bên lo lắng bản thân sẽ bị một nhát dao đâm chết, một bên phải nhẫn chịu hình phạt tàn nhẫn như thế.
Cuối cùng không nhịn được nữa, mới trộm lật người một cái, thuận tiện chà sát làm dịu cảm giác ngứa ngáy trên mặt.
Cũng thật may mắn, Tạ Vô Diễn không phát hiện, mạng của mình được an toàn rồi.
Nhưng cô hoàn toàn không lí giải được suy nghĩ của đại phản diện này, tại sao buối tối lại chạy đến gian phòng của nữ nhi sờ tới sờ lui, nhìn chằm chằm người ta mất nửa ngày rồi chẳng nói tiếng nào liền đi luôn.
Không biết rằng áp lực trong lòng cô rất lớn à!
Nhân vật tu chân trong tiểu thuyết buổi tối đều không đi ngủ à?
Thẩm Vãn Tình vỗ vỗ ngực của mình, quay người xuống khỏi giường, rót ra một cốc trà lạnh một hơi uống cạn, trái tim đập thình thịnh mới bình tĩnh được một chút.
Có lẽ là cảm thấy trong phòng thật oi bức, cô đi đến trước cửa sổ, chuẩn bị mở hé cửa ra một kẽ nhỏ.
Mà chính ngay lúc này, dư quang liếc thấy một đạo thân hình đen tuyền.
Động tác trên tay cô khựng lại, đột nhiên liền cứng đờ như thế, yên tĩnh một lúc lâu sau, muốn giả vờ là cái gì cũng chưa nhìn thấy, sau đó khép cửa lại.
“Bộp”
Một âm thanh khẽ.
Một cái tay khớp xương rõ ràng giữ chặt lấy cánh cửa.
Tạ Vô Diễn bộ dạng uể oải nhìn cô, trong đôi mắt không một chút gợn sóng, nhưng lại khiến người khác không rét mà run.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, khô không khốc nói: “Trùng hợp ghê, ngươi cũng đến ngắm trăng nha.”
Tạ Vô Diễn cười: “Ừ, thật trùng hợp.”
Trong một khắc đó, Thẩm Vãn Tình được lĩnh hội sâu sắc thế nào gọi là sát nhân chu tâm*
*So với việc giết chết một người, không bằng vạch trần âm mưu, tâm cơ của người đó.
Trước tiên cho ngươi chút hi vọng, sau đó khi ngươi cảm thấy yên bình gió lặng rồi, lại đâm cho ngươi một nhát kết liễu.
Không chỉ là muốn mạng người, còn muốn cho cô trước khi chết thể nghiệm được sự thay đổi chóng mặt của cuộc sống.
Không hổ là nhân vật dựa vào năng lực của bản thân khiến cho kết truyện trở thành một kết cục bi thảm, cực kì có cái tâm tư và tàn nhẫn mà vai phản diện nên có.
Thẩm Vãn Tình đau khổ một hồi, đưa tay ra sờ sờ cái gáy của mình, tưởng tượng bản thân sắp bị vặn gãy cổ “răng rắc”, tuyệt vọng đến mức có chút tê dại.
Nhưng cô là sắp chết vẫn muốn vùng vẫy, vẫn muốn cùng người ta gượng gạo nói chuyện: “Bây giờ sắc trời đã tối rồi, thương thế của Tạ công tử vừa mới chuyển biến tốt, tại sao lại đến đây thế?”
Tạ Vô Diễn: “Đi dạo cho dễ tiêu hóa.”
Thẩm Vãn Tình: “.......” trí nhớ thật tốt, còn học một biết mười cơ đấy.
Cô đứng ở chỗ cũ cúi đầu yên lặng đợi một hồi, phát hiện người trước mặt nửa buổi chẳng nói tiếng nào. Thế là Thẩm Vãn Tình nhẹ nhàng lặng lẽ ngước mắt lên trộm nhìn một cái, nhìn thấy Tạ Vô Diễn đang ôm cánh tay, tư thái tùy tiện dựa tường, cực kì hứng thú liếc nhẹ cô một cái.
Không biết là tại sao, cái kiểu ánh mắt này thật giống như đang nhìn một con chuột nhắt vậy. Đơn thuần chính là đang tìm thú vui, tiện thể đợi chờ xem nó sẽ có phản ứng thú vị như nào đây.
Xem tình hình như vậy, có vẻ hắn hình như không có ý định giết cô sớm như thế.
Mặc Dù không biết Tạ Vô Diễn rốt cuộc là đang có tính toán gì, nhưng tốt xấu có thể bảo toàn tính mạng được ngày nào hay ngày đó vậy.
Nhưng trước mắt bị cái người này nhìn chằm chằm như thế, vẫn cảm thấy thật khó chịu.
Thế là Thẩm Vãn Tình tính toán dỗ dành cái tên trước mặt này rời đi: “Mặc dù ta rất muốn mời Tạ công tử vào trong phòng uống tách trà, nhưng bây giờ sắc trời đã tối rồi, hơn nữa thân thể của Tạ công tử còn có bệnh, lưu lại bên ngoài hứng gió quá lâu sẽ không tiện cho lắm, vì thế không bằng trở về phòng nghỉ----”
“Được, vậy thì uống trà đi.” Tạ Vô Diễn nói: “đương nhiên không thể cự tuyệt ý tốt của ân nhân cứu mạng rồi.”
Thẩm Vãn Tình: Vậy mà ta lại thật muốn cầu ngươi cự tuyệt ý tốt của ân nhân cứu mạng đấy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của Tạ Vô Diễn đang treo nụ cười kiểu “đúng đó ta chính là đến để kiếm chuyện”, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm giác cổ họng khô khốc đến phát đau, sau đó trong lòng lại hối hận bản thân tại sao không nghĩ ra được từ khách sáo khác ngoài “uống trà” chứ.
Hiện tại Thẩm Vãn Tình có thể nghi ngờ hợp lí rằng, Tạ Vô Diễn không bóp chết mình, tuyệt đối chính là vì cảm thấy chán nên muốn giữ cô lại để tìm chút thú vui, tiện thể đến xem màn biểu diễn trực tiếp của con gà yếu ớt tìm cách sinh tồn.
Mặc dù như thế rất mất mặt, nhưng khi bản thân cần “chó” thì vẫn phải “chó”, suy cho cùng thì mạng người vẫn quan trọng hơn. Càng huống hồ bản thân dù như nào thì cũng được tính là người chơi hệ bàn tay vàng vạn năng biết hết nội dung kịch bản, chỉ cần sống được lâu, cuối cùng ai cắn chết ai còn chưa chắc chắn đâu.
Nghĩ như thế, Thẩm Vãn Tình cực kỳ nghĩa hiệp vì đại cục mà nhân nhượng, mời người ta vào trong.
Nhưng ở trong căn phòng tối đen sờ tới sờ lui mất nửa ngày, cũng không tìm thấy ống thổi lửa để đốt đèn.
Tâm tình của Thẩm Hoán Tình liền lập tức vui vẻ, đây chính là cái cớ quang minh chính đại để đuổi Tạ Vô Diễn cái tên Đại Phật tôn kính này đi: “Thật tiếc quá, xem ra buổi tối hôm nay không uống trà được rồi.”
Lời nói vừa dứt, ngọn nến trong phòng bỗng nhiên bùng cháy, trong phòng chớp mắt đã được nguồn sáng này chiếu đến sáng bừng bừng.
Tạ Vô Diễn xoa cẩm bào một cái, ngồi xuống trước bàn, nhíu mày quan sát cô, trong đôi mắt đem theo chút ghét bỏ.
Mặc dù một câu cũng không nói, Thẩm Vãn Thì cũng có thể hiểu được chút khinh thường trong mắt hắn.
Đốt tí lửa cũng phải cần ống thổi lửa? Đến cuối cùng là ai phái cái người yếu kém như thế này đến ám sát hắn chứ?
Thẩm Vãn Tình cảm thấy bản thân bị coi thường.