Ninh Tri: “Lâm Điềm Điềm không thể lấy hào quang của tôi thì có thể đổi mục tiêu rồi hại người khác không?”
“Lâm Điềm Điềm chỉ có một cơ hội duy nhất để xác định mục tiêu. Cô ta đã chọn cô thì không thể thay đổi mục tiêu được.”
Ninh Tri đã không còn lực để phỉ nhổ nữa: “Tôi thu thập mặt trời nhỏ trên người Lục Tuyệt thì liệu có ảnh hưởng xấu đến anh ấy không?”
Ninh Tri tự nhận mình không phải là người tốt bụng gì, nhưng cô cũng không có ý định làm người sẵn sàng gây hại cho người khác vì ham muốn của bản thân như Lâm Điềm Điềm.
Bá Vương nói với thái độ rất chính nghĩa: “Thu thập mặt trời nhỏ sẽ không làm tổn hại gì đến Lục Tuyệt, ngược lại còn có khả năng hỗ trợ rất lớn cho anh ấy sau này.”
Lúc này Ninh Tri mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu Tri, chị nghe bảo chiều nay Lục Tuyệt lại phát bệnh à, em không sao chứ?” Lâm Điềm Điểm thăm dò nhìn Ninh Tri.
Hôm nay cô ta đã cướp được hào quang trên người Ninh Tri một lần cuối cùng, có thể thấy nước da trên người Ninh Tri lại tiếp tục trở nên xỉn màu xám xịt hơn trước, sắc mặt ố vàng, đôi mắt đen đẹp đẽ trước kia cũng đã mất đi tinh thần.
Còn nhan sắc của cô ta thì lại ngày càng tốt hơn, thậm chí làn da cũng bóng loáng tinh tế, người ngoài nhìn thấy đều cực kỳ hâm mộ.
Tất cả đều là của Ninh Tri trước đây, cô ta còn nhớ trong giấc mơ mình đã hy vọng trở thành Ninh Tri xinh đẹp rực rỡ thế này như thế nào, nhưng chỉ có thể thầm ghen tị, cảm thấy tức giận trong lòng. Bây giờ thì khác rồi, cô ta đã trở thành đối tượng ghen tị của tất cả mọi người giống như thế.
Lâm Điềm Điềm vui mừng, trên mặt tỏa ra nét vui sướng, ngày càng rạng rỡ hơn.
Ninh Tri thì thấy ngứa mắt vô cùng, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Tôi có thể bị làm sao chứ?”
Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri tỏ vẻ cái gì mình cũng hiểu: “Tiểu Tri, em phải vất vả rồi. Nếu hôm nay em có chuyện gì không vui thì buổi tối cứ đến tìm chị thổ lộ.”
Mỗi khi Ninh Tri ghét Lục Tuyệt, không thể chịu đựng được cuộc sống trong nhà họ Lục thì sẽ tìm Lâm Điềm Điềm thổ lộ hết.
Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, nguyên chủ bị Lâm Điềm Điềm dụ dỗ mấy câu mà đã coi cô ta như chị gái ruột thịt, là người thân thiết đáng tin nhất sao?
Ninh Tri lại hỏi Bá Vương: “Lâm Điềm Điềm dùng cách gì để lấy được hào quang của tôi vậy?”
Bá Vương: “Chủ nhân thật thông minh, cô có nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta không? Đó là thứ giúp Lâm Điềm Điềm hấp thụ hào quang của cô, cuộc sống của cô càng tồi tệ càng kém hạnh phúc thì nó càng có thể hấp thụ hào quang trên người có nhiều hơn.”
Ninh Tri nhìn về phía Lâm Điềm Điềm, trên cổ đối phương có một sợi dây chuyền màu đỏ, trông rất không hợp với bộ váy tinh xảo của cô ta. Sợi dây màu đỏ xuyên một mặt dây ngọc bích hình hoa sen trắng nhỏ, chắc là do mảnh ngọc này.
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương tỏ vẻ tự hào: “Chủ nhận yên tâm, chỉ cần cô lấy lại tất cả hào quang thì ngọc bội của cô ta không được hào quang tẩm bổ sẽ bị vỡ ngay.”
Khóe miệng Ninh Tri nhếch lên: “Được.”
Sau bữa tối Lâm Điềm Điềm muốn tìm Ninh Tri tâm sự: “Tiểu Tri, mai chị không sắp xếp công việc, tối nay có rất nhiều thời gian. Em có chuyện gì muốn tâm sự với chị không?”
Cô ta rất thích nghe Ninh Tri phàn nàn.
“Tôi với cô không có gì để nói với nhau cả.” Ninh Tri cũng lười nói chuyện với cô ta nên liền đi theo Lục Tuyệt trở về phòng.
Bóng đêm ngày càng tối.
Ninh Tri chuyển gối từ trên sô pha lên chiếc giường lớn, nguyên chủ ghét bỏ Lục
Tuyệt nên bao lâu nay vẫn không muốn ngủ chung giường với Lục Tuyệt mà lại ngủ trên sô pha.
Ninh Tri nằm trên chiếc giường lớn màu xám, cô không muốn mỗi đêm đều phải ngủ trên ghế sô pha giống như nguyên chủ.
Trước khi xuyên đến đây cô có gia cảnh rất tốt, được nuông chiều từ nhỏ nên không thể khiến mình tủi thân mà đi ngủ trên ghế sô pha được. Hơn nữa, tiểu ngốc kia không muốn nói chuyện với cô, càng không muốn nhìn cô, cô hoàn toàn không cần lo lắng anh sẽ làm gì mình.
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lục Tuyệt mặc bộ đồ ngủ màu đỏ bước ra ngoài.
Hai mắt Ninh Tri sáng lên.
Lục Tuyệt có nước da trắng lạnh, vẻ ngoài tuấn tú, dáng người thon dài, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ này, khiến anh càng đẹp trai yêu nghiệt hơn.
“Anh tắm xong chưa?”
Ninh Tri vừa nói xong thì đã nhìn thấy Lục Tuyệt đi tới bên giường.
Anh nhìn chiếc giường lớn của mình đã bị chiếm lấy, vẻ mặt đẹp trai cứng lại, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn chằm chằm cô, trong ô hiển thị trên đầu anh đã xuất hiện một đám mây đen lớn có tia chớp.
Anh ấy tức giận rồi.