Nữ Phụ Không Đào Hôn Nữa

Chương 49:



Ngày nào Lục Tuyệt cũng kiên trì chạy bộ buổi sáng, dáng người anh rất tốt.

Ninh Tri cảm nhận xúc cảm dưới lòng bàn tay cô cũng rất tốt, cô dán sát vào, sáu mặt trời nhỏ lóe ra lập tức lao về phía cô.

Cô dính sát người vào, còn có ý đồ mở rộng phạm vi, vuốt ve cả ở những vị trí xung quanh.

Tay Lục Tuyệt hơi lạnh, nhưng độ ấm ở bụng anh thì lại rất cao. Cũng không biết có phải vì hành động của cô nên kích thích cơ bắp anh cũng chặt cả lên hay không.

Cô có thể chạm vào đường cong cơ bắp loáng thoáng ẩn hiện bên trên.

Mau, bắn ra một mặt trời nhỏ nữa đi!

Tay Ninh Tri hoạt động lung tung.

Trong lúc lơ đãng bỗng đối diện với ánh mắt trong sáng nhưng mê mang của Lục Tuyệt, mặt Ninh Tri đỏ lên, đột nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện tội ác tày trời gì đó.

“Tay của tôi lạnh.” Da mặt Ninh Tri dày, tay dán vào đó mà không dám lộn xộn, giải thích với anh: “Tôi chỉ đang làm ấm tay thôi.”

Lời này nói ra, chính cô còn không tin.

Lục Tuyệt mím môi, dưới ánh đèn mờ mịt trong căn phòng tối tăm, hàng lông mi dài của anh hơi run rẩy, trong phòng yên tĩnh vô cùng, giọng anh khàn khàn kêu rên một tiếng.

Mặt Ninh Tri nóng lên, cô lẳng lặng thu tay về: “Cảm ơn nha, tay của tôi ấm rồi.”

Lục Tuyệt vừa thấy thoải mái lại vừa thấy không thoải mái, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiểu.

Dưới chăn, Lục Tuyệt đặt tay mình vào chỗ Ninh Tri vừa đặt, không có bất kỳ cảm giác nào cả.

Anh xoay người, đối mặt Ninh Tri: “Lại dán vào, ấm tay cô.”

Dán sát vào một lần nữa đi, giúp cô ấm tay.

Ninh Tri: ...

Ôi đứa trẻ ngây thơ trong sáng biết bao nhiêu.



“Anh chủ động làm ấm tay tôi hả?” Ninh Tri cảm giác mình cực kỳ giống mấy kẻ xấu xa chuyện ác với trẻ con.

Hàng mi dài của Lục Tuyệt nhẹ nhàng run lên, thốt ra một tiếng từ tận trong cổ họng: “Ừ.”

Vì mặt trời nhỏ, Ninh Tri mặt dày mày dạn lại lần nữa dựa sát vào, tay cô từ trong chăn của mình luồn vào trong chăn Lục Tuyệt, dễ dàng luồn vào vạt áo ngủ của anh.

Khoảnh khắc dán lên da thịt anh, cô cảm nhận được cơ bắp anh lập tức căng cứng.

Ninh Tri ngước mắt nhìn Lục Tuyệt, chỉ thấy đôi mắt anh đen nhánh, sáng rực, trên đỉnh đầu anh, lại bắn ra thêm năm mặt trời nhỏ!

Xem ra, anh thật sự thích cô chạm vào nơi này của anh.

Tay cô nhẹ nhàng xoa nắn một chút, lại lần nữa bắn ra một mặt trời nhỏ!

Còn Lục Tuyệt thì lại nặng nề hừ một tiếng, như đang khó chịu, lại như đang thoải mái.

Mặt Ninh Tri nóng rần lên, cảm thấy da thịt dưới lòng bàn tay mình cũng rất nóng.

Cô sờ soạng một lát, lục tục thêm được hai mặt trời nhỏ, sau đó thì không có mặt trời nhỏ bắn ra nữa.

Ban nãy được tận sáu mặt trời nhỏ, thêm tám cái hiện giờ, Ninh Tri quả thực không ngờ xoa bụng Lục Tuyệt thôi mà lại có thể lấy được mười bốn mặt trời nhỏ.

Cô thầm nhẩm tính, cộng thêm số mặt trời ở trong đầu cô thì hiện tại cô có tới 25 cái mặt trời nhỏ.

Phát tài rồi!

Không còn mặt trời nhỏ nữa, Ninh Tri rút tay về.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm như bông cứ như không có xương cốt kia rời đi, Lục Tuyệt nhanh chóng đánh mắt nhìn sang Ninh Tri một cái, giống như đang nghi hoặc.

Ninh Tri bỏ qua người công cụ Lục Tuyệt đã dùng xong: “Cảm ơn anh, tay của tôi ấm rồi, ngủ đi.”

Người công cụ Lục Tuyệt nhấp môi, lại liếc mắt nhìn Ninh Tri một cái rồi mới nhắm mắt lại.

Hôm nay chủ nhật, Ninh Tri cùng mẹ Lục tham gia tiệc tối từ thiện.

Dạo này da cô trắng lên, Ninh Tri không lo lắng mặc đồ nhạt màu sẽ bị đen nữa, cô cố ý chọn một lễ phục màu be có đính sao lấp lánh.



Làn da trên mặt cũng tốt hơn không ít, trang điểm nhẹ một chút, ngũ quan cô lập tức càng lộ rõ, mái tóc mềm mại buông xõa ở sau lưng, trông dịu dàng vô cùng

“Đẹp không?” Ninh Tri sửa soạn xong liền quay qua quay lại trước mặt Lục Tuyệt.

Lúc này Lục Tuyệt vừa mới ngủ trưa dậy.

Ngày nào Lục Tuyệt cũng rất quy củ, buổi sáng chạy bộ, ăn sáng, đọc sách, nghỉ trưa, chơi trò chơi ghép hình, chơi máy tính, đọc sách. Thời gian của anh cứ như được thiết lập sẵn, vừa cố định vừa đúng giờ.

Lục Tuyệt ngước mắt lên, giọng nói khàn khàn rầu rĩ: “Xấu.”

Động tác kéo váy của Ninh Tri chợt khựng lại, cô tức giận đến nỗi chỉ ước gì có thể bước đến cắn anh một phát: “Tôi không nên hỏi anh mới phải.”

Ninh Tri thay giày cao gót, chuẩn bị rời đi: “Đêm nay tôi sẽ về hơi trễ đấy.

Mặt Lục Tuyệt không chút cảm xúc, cũng không đáp lại cô.

Ninh Tri chỉ báo cho anh một tiếng vậy thôi, cũng không chờ mong anh sẽ đáp lại.

Tiệc tối từ thiện tổ chức ở khách sạn, toàn bộ tiền bán đấu giá có được quyên góp cho quỹ từ thiện, giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Trước kia Ninh Tri từng đi theo ba mẹ tham gia không ít lần, cô cảm thấy so với việc ăn nhậu chơi bời tụ hội, bữa tiệc như vậy tuy rằng đều nhàm chán như nhau, nhưng ít nhất còn có ý nghĩa.

“Lát nữa con đi theo me, nếu có cái gì thích thì cứ mua.”

Mẹ Lục luôn luôn chăm sóc cơ thể cẩn thận, hơn nữa thời trẻ bà là đại mỹ nhân, hiện giờ ăn diện lộng lẫy, trông vẫn xinh đẹp cuốn hút vô cùng.

Bà mỉm cười nhắc nhở Ninh Tri: “Không cần lo lắng tiền nong, thẻ lúc trước cho con là thẻ phụ của Tiểu Tuyệt, con là vợ của nó, tiêu tiền của nó là chuyện bình thường.”

Mẹ Lục không nói đa số hoa hồng ở tập đoàn Lục Thị đều ở trong thẻ Lục Tuyệt cả, bà lo số tiền lớn quá sẽ dọa Ninh Tri sợ.

Mẹ Lục cũng không lo Ninh Tri sẽ tùy ý tiêu tiền của Lục Tuyệt, dù sao thì số tiền đó Ninh Tri có vung tay quá trán tiêu xài cả đời cũng xài không hết.

Mấy lần được mẹ Lục tặng trang sức quý giá, Ninh Tri đã biết người mẹ chồng này rất hào phóng, chỉ cần cô đối xử tốt Lục Tuyệt, mẹ Lục sẽ cực kỳ bao dung với cô.

Nghe được mẹ Lục nói vậy, Ninh Tri mỉm cười đồng ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv