Nghe được lời thợ trang điểm, Lâm Điềm Điềm lập tức mở to mắt, nhìn về phía tấm gương.
Tạo hình cổ trang của cô ta là kiểu chải hết tóc lên, trên mặt sạch sẽ hoàn toàn, không vương chút tóc nào, ngay cả lớp trang điểm cũng phải tự nhiên nhất.
Kiểu yêu cầu hà khắc này, cũng chỉ có cô ta có thể chống đỡ được.
Lúc này, cô ta nhìn mình trong gương, vẻ mặt cả kinh chấn động.
Hôm qua hai bên xương quai hàm trên mặt cô ta đột nhiên lộ ra, khuôn mặt trở nên hơi vuông vắn, mà bây giờ thịt trên mặt cô ta cũng trở nên nhiều hơn rồi, ngay cả mũi cũng hơi sụp xuống, không còn tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên như trước đó nữa.
Lâm Điềm Điềm vô thức nhìn dây chuyền trên cổ mình, vết nứt trên viên bạch ngọc nhỏ như dài ra một chút.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Rõ ràng cô ta đã cất giấu trong người rồi, sao viên ngọc lại tiếp tục nứt ra?
Trong lòng Lâm Điềm Điềm hoảng loạn.
Lúc này, nhân viên công tác tiến đến thúc giục: “Chị Điểm Điềm, đạo diễn bảo em tới hỏi chị hóa trang xong chưa???
“Sắp xong rồi.” Thợ trang điểm vội vàng tiếp tục giúp Lâm Điềm Điềm trang điểm.
Lâm Điềm Điềm đột nhiên mở miệng: “Hai bên mặt đánh nhiều khối chút, hai bên mũi cũng vậy.”
Thợ trang điểm nhanh chóng đồng ý.
Hóa trang xong, Lâm Điềm Điềm đi vào phòng quay: “Xin lỗi đạo diễn, để cho anh phải chờ lâu rồi.”
“Không sao cả, vào chỗ đi.”
Đạo diễn Vương cũng không thích diễn viên đến trễ, đợi gần một tiếng, sắc mặt của anh ta đã có chút khó chịu.
Lâm Điềm Điềm đi đến vị trí, nhân vật nam chính đã chuẩn bị xong.
Đạo diễn Vương bỏ kịch bản xuống, nhìn về phía máy giám sát, ngay sau đó, lông mày của anh ta nhíu lại.
“Chờ một chút.” Đạo diễn Vương hô ngừng: “Lâm Điềm Điềm, hôm nay cô trang điểm thế nào vậy, hoàn toàn không giống cảnh quay trước đó, bây giờ cô quay bù vào, người xem liếc mắt một cái là thấy khác nhau ngay.”
Đạo diễn Vương muốn quay rõ nét, rất phản cảm với hậu kỳ chỉnh da, cho nên yêu cầu với lớp trang điểm của diễn viên của anh ta cũng rất cao.
Anh ta vốn có thành kiến với Lâm Điềm Điềm, không có kỹ năng diễn xuất còn thích khoe hàng hiệu, nếu như không phải ngoại hình cô ta tốt, hợp với yêu cầu của anh ta, cũng tương xứng với hình tượng nữ chính thì anh ta sẽ chẳng bao giờ để cô ta diễn vai này.
Bây giờ nhìn hai bên mặt với lớp đánh khối dày đặc trên mũi Lâm Điềm Điềm, đạo diễn Vương nhíu chặt mày, yêu cầu Lâm Điềm Điềm xóa những thứ đó đi, không thể quá đậm được.
Mặt Lâm Điềm Điềm nóng rực, đối mặt với ánh mắt dò xét của nhân viên công tác xung quanh, cô ta xấu hổ đến đỏ mặt trở lại phòng trang điểm.
Đợi cô đi trang điểm lại, lúc trở ra thời điểm, Đạo diễn Vương vẫn nhíu chặt mày.
Đạo diễn Vương nghi hoặc mở miệng: “Trước đây ngoại hình của cô đã rất đẹp rồi, sao còn phải đi làm linh tinh làm gì, dáng vẻ bây giờ của cô là sao đây?”
Lời của Đạo diễn Vương rất rõ ràng, chỉ thiểu điều nói Lâm Điềm Điềm phẫu thuật thẩm mỹ thất bại thôi.
Lâm Điềm Điềm tức muốn chết, cô ta nửa cúi đầu: “Đạo diễn, hiện giờ tôi thấy không thoải mái, muốn xin nghỉ vài ngày.”
Nói xong, cô ta cũng không để ý đạo diễn có cho phép hay không cho phép, thẳng thừng rời đi.
Người đại diện đuổi theo: “Tiểu tổ tông ngọt ngào của tôi, cô làm sao thế? Cô có biết phim của đạo diễn Vương có biết bao đại hoa tranh giành để được đóng không, vừa rồi thái độ cô như vậy, đạo diễn Vương đang rất tức giận kia kìa.”
“Anh ta nói chuyện khó nghe, tôi cũng phải chịu chắc?” Lâm Điềm Điềm đeo khẩu trang lên xe.
Lâm Điềm Điềm không lo lắng chút nào, cô ta không giống các nghệ sĩ khác, các nghệ sĩ khác phải cúi đầu phục tùng đạo diễn, nhìn ánh mắt đạo diễn, nhưng cô ta là người của nhà họ Lục, chỉ có người khác lấy lòng cô ta thôi.
Người đại diện cũng biết thân phận của Lâm Điềm Điềm, đây là cục u vàng, thật đúng là nói không được mà chửi không xong
Người đại diện thở dài, đổi chủ đề: “Mặt của cô là thế nào thế?”
Bình thường mặt Lâm Điềm Điềm rất dễ nhìn, nhưng hôm nay anh ta luôn cảm thấy cô ta biến dạng, nhìn có chút không vừa mắt.
Lâm Điềm Điềm sa sầm mặt xuống, cô ta không muốn giải thích vấn đề này.
Một lúc lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Đợi lát nữa tôi muốn tới tiệm trang sức một chuyến.”
Người đại diện có chút kinh ngạc: “Sao thế, cô muốn mua đồ trang sức à?”
Lâm Điềm Điềm nói: “Dây chuyền của tôi bị hỏng, phải mang đi sửa.”
Buổi chiều Ninh Tri có tiết học, học xong về nhà, cô phát hiện nhà họ Lục có khách tới.
“Còn về rồi đấy à?” Trên mặt mẹ Lục vẫn đang nở nụ cười rạng rỡ.
Ninh Tri đi tới.
“Nào, để mẹ giới thiệu với con, đây là Hoắc Hiểu Nguyệt, con gái nhà họ Hoắc, mấy ngày nay cô ấy mới từ nước ngoài trở về.” Mẹ Lục quay đầu giới thiệu với Hoắc Hiểu Nguyệt: “Cô ấy chính là Ninh Tri, con dâu nhỏ mà dì vừa nói đó.”
Ninh Tri ngồi xuống đối diện mẹ Lục: “Cô Hoắc, chào cô.”