Buổi sáng, trời hửng lên, xung quanh tĩnh mịch, gió sớm thổi qua, tấm rèm màu lam nhạt nhẹ nhàng phất phơ.
Khi Ninh Tri tỉnh lại, cô lập tức gọi Bá Vương ra.
“Vì sao hôm qua lúc tôi xuyên qua lại đột nhiên có thể chạm vào vật thật, hơn nữa đột nhiên lại xuất hiện trước mặt người khác. Quan trọng nhất là, một mặt trời nhỏ còn lại của tôi đã biết mất.”
Tối qua cô đã muốn hỏi nó rồi.
Bá Vương: “Chủ nhân, vì cô tiêu hao một
mặt trời nhỏ là có thể chạm vào vật thật hoặc hiện thân, thời gian là một phút.”
Ninh Tri kinh ngạc: “Tiêu hao một mặt trời nhỏ, có thể hiện thân, hoặc chạm vào vật thật?”
Bá Vương: “Đúng vậy.”
Cô cắn răng, tức giận chất vấn: “Chuyện quan trọng như vậy, sao trước đây cậu không nói với tôi?” Uổng công cô phiền não vì phải chịu nhiều hạn chế như vậy, khó khăn lắm mới cứu được Lục Tuyệt.
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương nhỏ xuống: “Chủ nhân, cô đâu có hỏi.”
“Tôi không biết thì hỏi kiểu gì?” Nếu Bá Vương có thực thể, cô hận không thể đánh cho tên nhãi này một trận.
Bá Vương lập tức chột dạ.
“Vừa rồi cậu nói, tiêu hao một mặt trời nhỏ là có thể duy trì một phút?”
Bá Vương: “Đúng vậy.”
Ninh Tri nhíu mày: “Sao thời gian ngắn vậy? Hơn nữa, tôi mở cửa tủ quần áo, còn hiện thân trước mặt mấy đứa nhóc. Vậy là những khoảng thời gian đã có thể tách ra cộng nhỏ lẻ vào với nhau, miễn là trong vòng một phút là được?
Nhưng mặt trời nhỏ rất khó có được, lần trước cũng là vì Lục Tuyệt bỗng dưng uống rượu nên cô mới có nhiều chút, giờ cô không còn một mặt trời nhỏ nào nữa, trong kho rỗng kết rồi.
Bá Vương nhắc nhở: “Đúng rồi. Chủ nhân, lần sau cô xuyên qua cần mười mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri: ...
Hiện giờ cô không thiếu gì cả, chỉ thiếu mặt trời nhỏ thôi.
Bá Vương còn nói với cô: “Chủ nhân, tiêu hao mặt trời nhỏ vừa có lợi cũng vừa có hại. Cô xuyên về là coi như thoát ly thế giới đó, thế nên ngoại trừ Lục Tuyệt là ngoại lệ, cô sẽ không bị thương ở thế giới đó, cũng sẽ không đau đớn.” Điểm này Ninh Tri biết, giống như cô đi chân trần ở thế giới đó, trên chân không dính chút bụi bặm nào.
“Nhưng một khi cô tiêu hao mặt trời nhỏ, trong thời gian tương ứng, nếu cô bị thương thì sẽ đau, sẽ chảy máu. Nếu như cô chết ở đó thì cô cũng sẽ chết luôn, không bao giờ quay lại hiện tại nữa.”
Ninh Tri sửng sốt, xem ra phải thận trọng sử dụng mặt trời nhỏ: “Còn có gì cậu cần nói với tôi nữa không?”
Bá Vương vội vàng nói: “Chủ nhân, tạm thời không có.”
Ninh Tri hừ một tiếng, bảo nó lui về.
Lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng động.
Ninh Tri hoàn hồn, cô nhìn qua, là Lục Tuyệt tỉnh dậy.
Trên người anh mặc đồ ngủ hoa hồng màu lam, cực kỳ xinh đẹp, trên trán có một chỏm tóc cong lên, vẻ mặt ngơ ngác, vô cùng đáng yêu.
Ninh Tri nhịn không được vươn tay sờ điện thoại dưới gối, nghiêng người chụp một bức ảnh cho Lục Tuyệt.
Mà Lục Tuyệt cứ như không hề nhận ra điều gì.
“Chào buổi sáng.” Ninh Tri mỉm cười chào hỏi anh.
Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa có vẻ mờ mịt, như phát ra một tiếng từ sâu trong cổ họng: “Chào buổi sáng.”
Ninh Tri hỏi anh: “Tối qua anh nằm mơ à?”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, không nhớ ra điều gì cả, anh không đáp lại, vén chăn xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Ninh Tri cũng không mong đợi Lục Tuyệt sẽ nhớ tới cô, dù sao thì lần nào cô xuyên qua cũng là lúc anh còn nhỏ, có lẽ anh chỉ nhớ cái danh xưng “chị gái kỳ lạ” thôi.
Ninh Tri mở điện thoại ra, lật lại tấm hình vừa mới chụp.
Không thể không nói, dù mặc quần áo hoa hoè hoa sói như vậy, chỉ lộ nghiêng một bên mặt nhưng Lục Tuyệt trong ảnh vẫn rất đẹp trai.
Nghĩ một lát, Ninh Tri đăng ký một tài khoản mới trên weibo, còn đổi tên: Bảo tàng nhỏ xinh đẹp.
Cô đăng ảnh lên, còn kèm theo một icon mặt trời nhỏ.
Đăng xong, Ninh Tri cầm điện thoại của Lục Tuyệt.
Điện thoại của anh không cài mật mã, Ninh Tri dễ dàng mở ra, sau đó cô phát hiện trong điện thoại của Lục Tuyệt ngoại trừ mấy phần mềm có sẵn thì không còn gì khác, đừng nói tới trò chơi, ngay cả phần mềm nhắn tin cũng không có.
Hoàn toàn sạch sẽ.
Ninh Tri thao tác một hồi trên điện thoại.
Khi Lục Tuyệt rửa mặt xong đi từ nhà vệ sinh ra, Ninh Tri đã giúp anh đăng ký một tài khoản, còn ấn theo dõi cô.
Ninh Tri đưa điện thoại cho anh: “Tôi đăng ký giúp anh một tài khoản, sau này anh có lời gì muốn nói thì có thể đăng lên, sau này tôi cũng thường xuyên gửi tin trên này, anh đều có thể xem được, cũng có thể để lại lời nhắn trên đó.”
Ninh Tri mở tấm ảnh vừa chụp ra cho anh xem.
Lục Tuyệt đánh mắt nhìn sang, không nói gì.
Ninh Tri dạy anh: “Anh không muốn gõ chữ thì có thể gửi icon.”
Lục Tuyệt nhận lấy điện thoại rồi ném đại lên giường, Ninh Tri cũng không biết anh có nghe lọt tai hay không nữa.
Cô dạy anh gửi tin nhắn là có tâm tư riêng.