Nữ Phụ Không Đào Hôn Nữa

Chương 33:



Ninh Tri cẩn thận đánh giá vẻ mặt mẹ Lâm, không giống như đang làm bộ: “Không cần đâu, con bảo anh ấy nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

Ánh mắt cô dừng trên chiếc hộp nhỏ trong tay mẹ Lâm: “Đây là...”

“Bên trong là di vật của ba mẹ con.” Mẹ Lâm đưa chiếc hộp nhỏ cho cô: “Lúc đó con còn nhỏ, dì luôn bảo quản thay con, cũng không muốn con nhìn thấy lại buồn.”

Ninh Tri nhận lấy chiếc hộp nhỏ.

Cô mở ra, bên trong hộp đựng một tấm ảnh, là ảnh của ba mẹ và nguyên chủ hồi nhỏ, bên dưới tấm ảnh còn có một con dấu ngọc, trên con dấu bạch ngọc khắc một chữ Ninh.

Mẹ Lâm thở dài: “Con giữ cho cẩn thận.”

Bà ta luôn hết mực yêu thương cô cháu gái Ninh Tri này.

Ninh Tri lớn lên xinh đẹp xuất chúng, bà ta luôn tính toán để Ninh Tri gả vào nhà hào môn, có thể trợ giúp được nhà họ Lâm, còn có thể khiến Ninh Tri được sống những ngày tháng tốt đẹp, tuy rằng có chút tâm tư riêng, nhưng cũng là thật lòng thật ý.

Dựa vào thân phận của Ninh Tri, vốn dĩ không có tư cách gả vào nhà họ Lục hưởng phúc, chuyện này cũng là ý của Điềm Điềm. Điềm Điềm bảo Ninh Tri tới nhà họ Lục chơi với mình, không ngờ, mẹ Lục thật sự nhìn trúng Ninh Tri.

Theo bà ta thấy, không có nhà giàu nào sánh được với nhà họ Lục, tuy Điềm Điềm đã gả tới, nhưng có thêm Ninh Tri gả vào, nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn được gắn kết với nhà họ Lục.

“Mẹ.” Lâm Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện, nhìn hai người đứng trước cửa phòng, cô ta mở miệng cười: “Mẹ và Tiểu Tri đang nói chuyện gì thế?”

Ánh mắt dừng trên tay Ninh Tri, Lâm Điềm Điềm thấy Ninh Tri cầm một món đồ bằng ngọc.

“Mẹ đưa đồ vật của ba mẹ Ninh Tri cho con bé.” Mẹ Lâm hỏi cô ta: “Sao con lại lên đây? Không ở cùng Thâm Viễn sao?”

Lâm Điềm Điềm nũng nịu làm nũng: “Ba độc chiếm anh ấy luôn rồi, con ở trước mặt hai người họ chẳng nói được lời nào.”

Mẹ Lâm mỉm cười: “Hiếm khi Thâm Viễn tới một chuyến, chắc hẳn ba con có rất nhiều chuyện nói với nó.” Bà ấy quay đầu nói với Ninh Tri: “Dì đi tiếp khách trước, có chuyện gì thì con cứ tìm người giúp việc nhé.”

Sau khi mẹ Lâm rời đi, Lâm Điềm Điềm đi về phía Ninh Tri: “Tiểu Tri, chị muốn nói chuyện với em một lát.”

“Nói gì?” Ninh Tri nhếch miệng cười: “Nói chuyện cô bảo người rót rượu cho Lục Tuyệt?”



“Sao có thể chứ?” Lâm Điềm Điềm sửng sốt: “Sao chị có thể làm chuyện này? Chuyện này có lợi gì với chị đâu?”

Cô ta nghiêm túc đánh giá Ninh Tri: “Vì sao em lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Chị cảm thấy gần đây thái độ của em đối với chị thay đổi rồi.”

Ánh mắt Ninh Tri mang theo vẻ lạnh lẽo: “Cô không cần giải thích, tôi biết là cô.”

Dù không có chứng cứ, cô cũng biết là

Lâm Điềm Điềm.

Lý do rất đơn giản, đối phương muốn Lục Tuyệt xấu mặt, muốn khiến cô khó xử trước mặt mọi người.

Bá Vương từng nói, cô càng sống không tốt, càng không vui, hào quang của cô sẽ bị Lâm Điềm Điềm đoạt mất, trước đây không phải Lâm Điềm Điềm cũng âm thầm dùng những thủ đoạn này tính kế nguyên chủ sao?

“Tiểu Tri, em sao thế?” Lâm Điềm Điềm nhíu mày.

Rượu là người giúp việc rót, vị trí của mỗi khách mời đều có, vị trí của Ninh Tri đặt một ly, vị trí của Lục Tuyệt đặt một ly, nồng độ rượu rất cao.

Trong dự tính của cô ta, Lục Tuyệt uống hai ly, chắc chắn sẽ mất kiểm soát, làm loạn trong bữa tiệc.

Gả cho một người chồng như vậy, Ninh Tri mất hết mặt mũi, trong lòng cô sẽ càng thêm chán ghét Lục Tuyệt, sống ở nhà họ Lục lại càng thêm khổ sở.

Nhưng đáng tiếc, cô ta không ngờ Ninh Tri quay lại nhanh như vậy, còn kéo Lục Tuyệt đi.

Lâm Điềm Điềm không tin Ninh Tri sẽ tìm được chứng cứ gì, dù sao thì những chuyện này cũng không phải cô ta cổ gắng rắp tâm sắp xếp. Cô ta biết, chuyện “vô tình làm phải”, không có dấu vết gì mới càng thêm chân thật.

Hơn nữa, cô ta sẽ không ngốc nghếch mà tính kế Lục Tuyệt trong yến tiệc nhà họ Lâm còn để lại vết tích.

Ninh Tri không thèm cãi cọ với đối phương: “Tôi rất hẹp hòi, người khác làm tổn thương tôi một phần, tôi thích trả lại gấp bội.” Cô cong khóe môi: “Để tôi nghĩ xem, cô để ý cái gì nhất?”

Lâm Điềm Điềm nghe được lập tức ngây ngốc.



Mà Ninh Tri căn bản không thèm để ý tới phản ứng của cô ta, đóng cửa lại ngay trước mặt Lâm Điềm Điềm.

Thứ Lâm Điềm Điềm để ý nhất chính là hào quang của cô và gương mặt giả tạo đó của cô ta.

Ninh Tri nhìn mười mấy mặt trời nhỏ xán lạn trong đầu cô: “Bá Vương, tôi muốn đổi lấy 10% hào quang!”

Giọng sữa trẻ con của Bá Vương tràn ngập vui sướng: [Được thôi, chủ nhân!]

Ninh Tri một mạch đổi lấy mười mặt trời nhỏ, nháy mắt, cô thấy da tay mình lập tức trắng lên.

Mà bên ngoài cửa, Lâm Điềm Điềm tức giận đi xuống lầu, cô ta trở lại bên cạnh Lục Thâm Viễn, sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Lục Thâm Viễn liếc nhìn bà xã ở bên cạnh, trong lòng hơi kinh ngạc.

Lâm Điềm Điềm nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt anh ta, cô ta đè nén sự bất mãn với Ninh Tri, vẻ mặt ngượng ngùng: “Sao anh lại nhìn em như vậy?”

“Mặt em...”

“Mặt em làm sao?” Lâm Điềm Điềm biết bản thân xinh đẹp, thỉnh thoảng Lục Thâm Viễn nhìn khuôn mặt cô ta sẽ thất thần, ngây người.

Cô ta tươi cười lấy ra một cái gương nhỏ, khoảnh khắc nhìn vào gương, cô ta ngây ngẩn cả người.

Cô ta thừa kế kiểu khuôn mặt giống mẹ Lâm, xương hai bên sườn mặt rõ ràng, nhìn mặt vuông vắn, từ khi đoạt hào quang từ Ninh Tri, khung mặt cô ta tự động thay đổi, dần dần trở thành kiểu mặt trái xoan xinh đẹp.

Mà bây giờ, xương hai bên sườn mặt cô ta lại lộ ra, tuy không rõ ràng như xưa, nhưng nhìn không còn nhỏ nhắn xinh đẹp như trước nữa.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lục Thâm Viễn, Lâm Điềm Điềm luống cuống, cô ta vội vàng che sườn mặt lại, giải thích nói: “Dạo này em béo lên.”

Đáy lòng Lâm Điềm Điềm hoảng loạn không thôi, rốt cuộc có chuyện gì?

Sau khi Ninh Tri đổi lấy hào quang, cô đi tới bên kia giường.

Nhìn Lục Tuyệt nằm trên giường, thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc một cái quần lót hoa, cô suýt chút nữa phụt máu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv