Trong ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt có hình một đám mây đen. Bá Vương mới vừa nói đám mây đen có nghĩa là Lục Tuyệt không vui vẻ.
Trong truyện không có nhiều đoạn miêu tả về nhân vật nam phụ Lục Tuyệt, chỉ đề cập đến việc anh mắc chứng tự kỷ, nam chính rất quan tâm đến tình trạng của em trai mình. Một năm sau bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã nghiêm trọng đến mức cả ngày chỉ rúc vào một góc, không ăn không uống, cuối cùng tự mình hại mình chết.
Về phần nguyên chủ, nếu không phải bị Lâm Điềm Điềm cướp đi toàn bộ hào quang mà chết sớm thì cũng không có chuyện một năm sau khi cô bỏ trốn khỏi nhà họ Lục cùng người đàn ông khác khiến nhà họ Lục nghĩ vì cô bỏ trốn mà khiến Lục Tuyệt tự sát nên đã trả thù khiến cô gặp phải một kết cục bi thảm.
Lục Tuyệt cúi đầu không đáp.
Đối phương bây giờ là công cụ hình người giúp cô kéo dài tính mạng, về tình về lý thì Ninh Tri đều không thể bỏ mặc anh.
Ninh Tri quay đầu lại hỏi mẹ Lục và những người giúp việc trong nhà: “Trước khi Lục Tuyệt phát bệnh anh ấy đang làm gì? Có người nào tiếp xúc với anh ấy hoặc là đã xảy ra chuyện gì không?” Lục Tuyệt đột nhiên đập đầu vào tường tự hại bản thân chắc chắn là bị ảnh hưởng hoặc chịu kích thích gì đó.
Người giúp được nhanh chóng đáp: “Bình thường không được bà chủ đồng ý thì mọi người đều không thể tùy tiện đi vào tỏng phòng của cậu hai. Nhưng lúc khoảng hai giờ, Tiểu Linh đang quét dọn vệ sinh trên hành lang, chắc hẳn cô ấy không có lá gan đi vào phòng quấy rầy cậu hai đầu “
Nghe vậy mẹ Lục nghiệm mặt nói: “Gọi cô ta đến đây.” Vừa rồi bà chỉ lo lắng cho tình hình của con trai nên hoàn toàn không để ý đến chuyện khác.
Dưới sự thẩm vấn của mẹ Lục, cuối cùng người hầu trẻ đã nói rằng cô ấy đã dọn dẹp hành lang bằng máy hút bụi.
Ninh Tri im lặng một hồi mới nói: “Lấy máy hút bụi ra đây.”
Sau đó tiếng máy hút bụi vang lên, Lục Tuyệt lập tức tách khỏi tay Ninh Tri, lấy tay che lỗ tai rồi lại vọt tới chỗ bức tường.
“Tắt đi, tắt ngay đi!” Mẹ Lục hốt hoảng bảo người hầu trẻ tuổi tắt máy hút bụi đi.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt lại, khi anh dừng lại cô liền duỗi hai tay ra bịt chặt hai bên lỗ tai anh: “Đừng sợ.”
Những người mắc chứng tự kỷ nghe thấy giọng nói của mọi người sẽ tự động bỏ qua, không thèm để ý tới, nhưng đôi khi họ lại rất nhạy cảm với một số âm thanh nhất định và rất sợ hãi. Ninh Tri từng nghe nói rằng có một số bệnh nhân tự kỷ sợ mưa, một số thì rất nhạy cảm với âm thanh máy sấy tóc, có một số lại sợ tiếng xe ô tô.
Còn Lục Tuyệt thì rất nhạy cảm với tiếng ồn của máy hút bụi.
Âm thanh của máy hút bụi dừng lại, Ninh Tri nhìn thẳng vào Lục Tuyệt, thả tay đang che lỗ tai anh ra: “Không sao cả, hóa ra anh không thích tiếng máy hút bụi, sau này tôi sẽ không để nó quấy rầy tại của anh nữa.”
Ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn Ninh Tri, sau đó lại cụp mắt xuống.
Ninh Tri thấy đám mây đen trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất, chỉ còn lại khung hiển thị bong bóng màu trắng.
Cô hơi ngạc nhiên, đám mây đen dễ dàng biến mất như vậy sao? Vậy làm cho anh thấy vui vẻ thì sao? Liệu mặt trời nhỏ sẽ xuất hiện chứ?
Nghĩ đến đây Ninh Tri lại cố ý nhẹ giọng nói: “Lục Tuyệt, bây giờ anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Giọng nói của cơ thể này rất êm tai, ngay từ khi Ninh Tri vừa mở miệng thì đã chú ý đến điều này, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, âm cuối hơi cuốn lên khiến người ta muốn mềm nhũn cả xương.
Đáng tiếc là bây giờ cô đã mất đi hào quang nên ngoại hình không xứng với một giọng nói quyến rũ như vậy.
Lục Tuyệt không có phản ứng.
Ninh Tri xích lại gần anh, giọng nói dịu dàng truyền vào tai anh: “Anh cười một tiếng đi được không?”
Lục Tuyệt giương mắt lên nhìn cô.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len màu đỏ khiến nước da của anh càng thêm trắng lạnh. Ngũ quan của anh sắc nét trong trẻo, các chi tiết trên mặt nông sâu vừa đủ, hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của Ninh Tri. Cô cảm thấy những ngôi sao nam và con cháu nhà giàu trước đây mình từng nhìn thấy không có ai có ngoại hình có thể so sánh với Lục Tuyệt.
Ninh Tri mong đợi nhìn lên đỉnh đầu Lục Tuyệt, cô muốn nhìn xem mặt trời nhỏ trông thế nào.
“Cô trở nên xấu xí rồi.” Giọng nói của Lục Tuyệt rất thấp, có lẽ bởi vì anh rất ít khi mở miệng nói chuyện nên giọng còn hơi khàn khàn,
Ninh Tri sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “trở nên xấu xí” là có ý gì thế?
Anh chê cô xấu à?