Trên đỉnh đầu, đám mây đen nhỏ biển mất.
Từ lâu nhà họ Lâm đã mua một căn biệt thự nhỏ ở gần khu giàu có.
Sinh nhật mẹ Lâm lần này, bà đặc biệt bảo người trang trí cẩn thận, trang hoàng nhà cửa, khắp nơi xa hoa, mời không ít bạn tốt tới tham gia yến hội nhà họ Lâm.
Lâm Điềm Điềm cũng đã trở lại nhà họ Lâm từ sớm.
Hôm nay cô ta đặc biệt ăn diện, trên người mặc một chiếc váy đắt tiền màu trắng tinh, cả người đẹp đến nỗi như phát sáng lên.
Tâm trạng mẹ Lâm hôm nay rất tốt, kéo con gái tới nhìn cẩn thận.
Bà nhận ra, mỗi lần con gái về nhà lại xinh đẹp hơn trước, ưu nhã cao quý, suýt chút nữa bà không nhận ra đây là đứa con gái có dáng vẻ vốn dĩ thanh tú, làn da bình thường, dáng người gầy gầy của mình.
Thấy cô ta đứng bên cạnh cậu cả Lục diện mạo tuấn lãng, dung mạo xuất chúng, vẻ mặt mẹ Lâm đầy kiêu ngạo: “Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, Điềm Điềm đưa Thâm Viễn đi ngồi một lát đi, ba con cũng ngồi ở sô pha bên đó.”
“Mẹ, đây là quà sinh nhật Thâm Viễn chuẩn bị cho mẹ.” Lâm Điềm Điềm đưa quà cho mẹ Lâm.
Lúc này, nụ cười trên mặt mẹ Lâm lại càng rạng rỡ.
Khách khứa xung quanh nhìn đến nỗi cực kỳ hâm mộ, cũng không biết kiếp trước nhà họ Lâm làm được việc tốt gì
mà tu luyện được phúc khí tốt như vậy, trèo được lên nhà họ Lục.
“Mấy năm trước tôi gặp Lâm Điềm Điềm hình như cô ấy đâu có đẹp như vậy, sao giờ như biến thành một người khác vậy?”
Có họ hàng nhìn thấy Lâm Điềm Điềm được hào quang chiếu rọi, so sánh với ấn tượng trước đây, đúng là thay đổi quá nhiều.
“Nghe nói hiện giờ cô ấy làm đại minh tinh, nữ minh tinh đều biết trang điểm ăn mặc mà.”
“Không đúng, diện mạo hai người Lâm Đại Hải và Phương Tình không tính là quá xuất sắc, sao Lâm Điềm Điềm đột nhiên lại nhỉnh lên nhiều như vậy? Hai năm trước gặp cô ta, nhìn là thấy một cô gái không có gì nổi bật.”
“Giờ Lâm Điềm Điềm gả vào nhà họ Lục, là con dâu nhà giàu, có tiền ăn diện, khí chất tăng lên, đương nhiên sẽ đẹp hơn rồi.”
“Không phải nói cháu gái nhà họ Lâm cũng gả vào nhà họ Lục sao? Số nhà họ Lâm tốt như vậy sao?”
“Cháu gái làm gì có may mắn như con gái ruột được? Mấy người không biết chứ, cô cháu gái gả cho tên ngốc nhà họ Lục, còn Lâm Điềm Điềm thì gả cho cậu cả, sau này sẽ thừa kế tập đoàn Lục thị.”
“Nghe nói đầu óc của cậu hai từ trước tới giờ chưa từng lộ mặt của nhà họ Lục đấy không được tốt lắm, cháu gái nhà họ Lâm thật sự gả cho anh ta à?”
Khách khứa nói chuyện náo nhiệt, đặc biệt là chuyện con gái ruột và cháu gái nhà họ Lâm gả cho hai vị thiếu gia nhà họ Lục, sôi nổi so sánh hai người.
“Bà chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Người giúp việc nói với mẹ Lâm.
“Biểu tiểu thư tới chưa?” Mẹ Lâm nhìn đồng hồ, vẫn chưa thấy Ninh Tri xuất hiện.
“Vẫn chưa ạ.”
Mẹ Lâm dùng tay vuốt tóc: “Không cần chờ nữa, lên đồ ăn đi, đừng để cậu cả Lục phải đợi lâu.” Tuy rằng Lục Thâm Viễn là con rể nhưng mẹ Lâm không dám ra vẻ mẹ vợ với anh ta.
Bên kia, ba Lâm Lâm Đại Hải vẫn luôn nói chuyện phiếm với Lục Thâm Viễn, câu nào câu nấy đều khen anh ta tuổi trẻ hứa hẹn.
“Nghe nói trước đây ở nước ngoài triển khai dự án mới với ông Lục, dự tính thuận lợi không?” Ba Lâm thăm dò lên tiếng.
Giọng Lục Thâm Viễn ôn hòa, khí chất lạnh lùng, chỉ ngồi ở đó đã rất có khí thế: “Vâng, rất thuận lợi. Nhà họ Lục có kỹ thuật nhân tài, còn có tài chính, khai thác bản đồ mới cũng không có vấn đề gì lớn.”
Ba Lâm nghe xong không ngừng phụ họa.
Ông ta nghe nói dự án mới của nhà họ Lục, hận không thể xin một phần, nhưng đầu óc ông ta vẫn tỉnh táo, biết công ty nhỏ của mình có chênh lệch rất lớn với tập đoàn Lục thị.
Bên cạnh, vẻ mặt Lâm Điềm Điềm đầy thẹn thùng, cô ta khoác lấy cánh tay Lục Thâm Viễn, nói với ba Lâm: “Ba, giờ đang là lúc ăn cơm, hiếm khi Thâm Viễn được nghỉ ngơi, ba đừng nói chuyện công việc với anh ấy.”
Lâm Đại Hải cười to một trận: “Được được được, không nói nữa.”
Không khí mấy người hòa hợp, khiến bạn bè họ hàng xung quanh càng thêm ghen tức.
Lâm Điềm Điểm chú ý tới những ánh mắt hâm mộ nhìn về phía cô ta, ý cười trên mặt càng rõ ràng, đây đều là những gì cô ta mơ ước, là hào quang chủ Ninh Tri mới có.
Mà hiện giờ, đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ lại trở thành cô ta.
Lúc này, cô ta nghe được tiếng thấp giọng kinh hộ của khách khứa xung quanh.
Nhìn theo ánh mắt mọi người, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi tới.
Lục Tuyệt mặc bộ vest màu đỏ, màu sắc cực đậm, người đàn ông có dáng người không đủ cao gầy, dáng vẻ không đủ đẹp trai mà mặc lên thì trông sẽ rất quê rất xấu.
Nhưng Lục Tuyệt không chỉ cao ráo, dáng người to lớn mà anh còn có gương mặt điển trai, anh mặc vest đỏ, trông hệt như một yêu nghiệt quý khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ninh Tri mặc một chiếc váy màu đen.