Trong gương, cô gái có ngũ quan rất tinh xảo, mọi nét trên mặt đều rất vừa vặn. Vốn dĩ là nhan sắc xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất phổ thông. Thậm chí làn da cũng vàng vọt như ngọc minh châu phủ đầy bụi mất đi màu sắc, trở nên tối tăm mờ mịt, rất phổ thông.
Nhìn mình trong gương xong, ánh mắt Ninh Tri lại rơi vào chiếc điện thoại, trong đó có những tấm ảnh được chụp trước đây của nguyên chủ. Trong bức ảnh cô gái có đôi mắt sáng, hàm răng trắng đều, nước da trắng nõn, cho dù ai nhìn qua cũng không thể dời mắt.
Ninh Tri nhíu mày.
Các đường nét trên khuôn mặt không có gì thay đổi, tại sao bây giờ lại trông khác với trước đây nhiều đến vậy?
Ninh Trị đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, nhìn xe đang chạy vào biệt thự.
Cô cất chiếc gương nhỏ và điện thoại di động vào túi xách, đang định xuống xe thì giây tiếp theo của xe được mở ra.
“Mợ hai.” Quản gia nói rất vội với vẻ mặt lo lắng: “Bà chủ gọi cô mau qua đó.”
Vừa rồi Ninh Tri nhận được điện thoại trong xe thì đã biết cậu hai vốn là chồng của nguyên chủ đột nhiên phát bệnh.
Cô gật đầu: “Được, vào đi thôi.”
Trong phòng, mẹ Lục tái mặt nhìn đứa con trai liên tục đập đầu vào tường mà lòng như kiến bỏ trên chảo nóng, sốt ruột vô cùng.
“Ninh Tri đã về chưa?” Đôi may tinh xảo của bà nhíu chặt lại, ánh mắt đầy vẻ buồn rầu.
Người hầu nhanh chóng đáp lại: “Quản gia đã đứng chờ mợ hai trong sân rồi ạ.”
Vừa dứt lời thì Ninh Tri đã đi vào.
Người hầu vui vẻ nói: “Bà chủ, mợ hai đã về rồi.”
Nhìn thấy Ninh Tri, mẹ Lục sốt ruột nói: “Mau ngăn Tiểu Tuyệt lại đi, đừng để nó tự làm mình bị thương.”
Ngoại trừ Ninh Tri ra thì Lục Tuyệt hoàn toàn không để bất kỳ ai khác chạm vào mình. Cho dù có bất mãn với Ninh Tri bao nhiêu đi chăng nữa thì trong tình huống hiện tại mẹ Lục cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào cô.
Trong trí nhớ của cô, người phụ nữ ăn mặc sang trọng và chỉn chu trước mặt cô chính là Tống Nhã, mẹ của Lục Tuyệt. Bà rất yêu thương Lục Tuyệt, người bà quan tâm nhất cũng chính là Lục Tuyệt. Cho đến giờ bà cũng chưa bao giờ không thích hay phàn nàn vì đứa con trai nhỏ của mình mắc chứng tự kỷ.
Ninh Tri nhìn người đàn ông đang đập đầu vào tường.
Anh có thân hình dong dỏng cao, trên người mặc áo len màu đỏ, đang quay lưng về phía cô cứng ngắc nện đầu vào tường.
Hiển nhiên là anh đã từng hành động như vậy không ít lần, đến mức toàn bộ tường trong gian phòng này đều được bao phủ bằng lớp bọc mềm, bên ngoài lớp bọc mềm là da thật màu trắng, lớp lót bên trong chắc hẳn là bông hoặc nhựa mềm, có một lớp rất dày, sẽ không làm Lục Tuyệt đập đầu vào bị tổn thương.
“Con đừng đứng ngớ người ở đấy nữa, mau ngăn Tiểu Tuyệt lại đi.” Mẹ Lục thúc giục.
Ninh Tri hồi tưởng lại. Lục Tuyệt mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm nhưng không biết vì sao mà vẫn mãi không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí sau một lần bị bắt cóc thì bệnh tự kỷ của anh càng nghiêm trọng hơn, càng thêm cô độc hơn trước, hoàn toàn từ chối tất cả sự tiếp xúc của mọi người, thu mình trong một lớp vỏ cứng rắn lạnh lùng.
Ngay cả mẹ Lục cũng không thể giao tiếp với Lục Tuyệt, bà chỉ có thể nhìn trong mắt mà lo lắng trong lòng.
Cho đến khi nguyên chủ xuất hiện, mẹ Lục nhận thấy ánh mắt Lục Tuyệt sẽ hướng về cô, cũng cho phép cô tiếp cận và chạm vào mình.
Mẹ Lục vừa mừng vừa sợ.
Về sau, nguyên chủ gả cho Lục Tuyệt.
Đúng như mọi người dự đoán, nguyên chủ không thích Lục Tuyệt, dù sao thì cũng sẽ không có ai thích một người có vấn đề.
Lục Tuyệt có tính cách lạnh lùng cô lập, không thích nói chuyện, không có hứng thú với bất cứ ai xung quanh, cũng không quan tâm đến những người xung quanh, càng sẽ không để ý tới sự quan tâm của người khác đối với mình, anh chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
Những người như vậy hoàn toàn không thích hợp để sống cùng, huống hồ là sống chung cả đời.
Nguyên chủ không thích, thậm chí là ghét bỏ Lục Tuyệt, chuyện này mẹ Lục cũng có thể nhìn ra, nhưng bà lại đành bất lực. Có thích hay không là cảm giác cá nhân, dù mẹ Lục có quyền lực đến đâu thì cũng không thể ép buộc nguyên chủ được.
Một lúc sau Ninh Trị mới tỉnh táo lại, cô chắc chắn trong trí nhớ của mình khi Lục Tuyệt phát bệnh cũng không có hành động điên cuồng hay đả thương người khác, lúc này mới an tâm đi về phía anh.
Người đàn ông này dường như không hề biết đau, anh dùng sức đập thật mạnh vào tường, dù bức tường có bọc một lớp bọc mềm mà cứ đập đầu vào thế này thì người bình thường cũng sẽ ngất đi, nhưng Lục Tuyệt thì lại không hề có cảm giác gì.