Ông chủ, tôi đã tìm kiếm khắp nơi rồi nhưng không thấy cô chủ đâu cả. Còn đây là túi xách của cô ấy làm rơi bị một vị khách nhặt được.
Nói rồi chú Tùng đưa túi xách của Đan Thư cho Huỳnh Việt Tiến xem, bên trong không thiếu thứ gì cả nhưng người thì không thấy đâu.
Huỳnh Việt Tiến sầm mặt, ông nhìn quản lý khách sạn với ánh mắt sâu xa, giọng nói cũng lạnh lùng hẳn:
- Tôi hỏi ông lần cuối, con gái của tôi ở đâu?
Quản lý khách sạn là một người đàn ông ba mươi tuổi nhưng có ngoại hình của ông chú bốn mươi, bị ông Tiến điểm mặt chỉ tên, lòng bàn tay ông ta đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn cắn răng nói dối:
- Ông Tiến, ông cũng xem camera rồi đấy ạ. Ái nữ nhà ông đã lên xe về nhà từ ba mươi phút trước rồi.
Huỳnh Việt Tiến thật sự rất quan tâm con gái mình, lúc nào cũng dặn dò người trông chừng cô bé nên cô vừa bị đưa đi được năm phút đã bị ông nhận ra, đến tận bây giờ bọn họ vẫn không thể nào đưa người ra khỏi khách sạn này được.
Rầm!
Huỳnh Việt Tiến đập mạnh tay lên bàn, gần như là gầm lên với ông ta:
- Gọi ông chủ của các người ra đây!
Quản lý bị khí thế của ông dọa sợ, vội vàng chạy ra ngoài nhưng bị ông gọi lại, nhắc nhở thêm một câu:
- Không phải giám đốc khách sạn, là ông chủ lớn nhất của các người, đừng gọi nhầm.
Quản lý khách sạn bàng hoàng quay lại nhìn ông Tiến, ông... ông đã biết hết rồi?
- Vâng.
Mang theo sự khủng hoảng cùng áp lực đè nặng trên mình, quản lý cứng nhắc đi ra ngoài báo với giám đốc khách sạn tình hình vừa rồi. Mười lăm phút sau, một người đàn ông trung niên đi vào, theo sau ông ta là một cô gái tầm tuổi Đan Thư, ăn mặc rất xinh đẹp lại có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu. Vừa gặp ông, cô bé kia lập tức nhìn ông không chớp mắt, trong ánh mắt xuất hiện sự không cam tâm nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi nụ cười lịch sự, lễ phép. Huỳnh Việt Tiến lại chẳng nhìn cô ta, ông nhanh chóng vào chủ đề chính:
- Muốn trả thù thì nhắm vào tôi, đừng động vào bé Thư. Làm như vậy hèn lắm.
Người đàn ông kia không hề bị ông chọc giận, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, ông ta mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn ông với vẻ tò mò:
- Lương Hương Quỳnh từng suýt giết ông, vậy mà ông vẫn yêu thương con gái của bà ta quá nhỉ, ông không sợ sau này nó quay lại cắn ngược ông như mẹ nó à?
- Đây là chuyện riêng của nhà tôi, ông không có quyền can thiệp. Mau trả con bé lại cho tôi.
Chỉ cần nhắc đến Đan Thư, sự bình tĩnh trên gương mặt ông đều biến mất sạch sẽ, trong ánh mắt chỉ còn lại sự bất an. Linh Chi thu hết tất cả những chi tiết này vào tầm mắt, hai tay cô ta siết chặt vạt váy đến nhăn nhúm. Có sự không cam tâm, ghen tỵ cũng có cả sự lo sợ lẫn khủng hoảng khi cái chết cận kề.
Cô ta sợ Huỳnh Việt Tiến trong tất cả các kiếp sống của mình vì lần nào ông nhìn cô ta cũng mang theo sự lạnh lùng vô cảm như nhìn một thứ vô tri, ông nhìn thấy cô ta chết nhưng không cứu mà để cô ta giãy giụa trong bất lực, vậy mà bây giờ ông lại lo lắng cho Đan Thư!
Sự ghen tỵ trỗi dậy khiến cô ta mất lý trí, thế nên cô ta đã làm trái ý bố nuôi của mình, lén ra ngoài sai người xử lý Đan Thư. Đầu dây bên kia hỏi lại với vẻ không chắc chắn:
- Là ý của chủ tịch sao?
Ánh mắt Linh Chi lộ ra sự thâm độc, giọng nói cũng trở nên bén nhọn, chói tai:
- Đúng vậy. Huỳnh Việt Tiến khiêu khích đến quyền uy của bố nuôi nên ông ấy muốn ông ta cũng phải trả giá.
- Tôi biết rồi.
Người kia vẫn còn nghi hoặc nên không nghe lời cô ta mà gọi lại cho trợ lý của ông Trung hỏi trước, trợ lý nghe xong lập tức nói nhỏ vào tai ông Trung vài câu, cùng lúc đó Linh Chi cũng đã quay trở lại, ánh mắt ông ta nhìn qua cô ta khiến cô ta chột dạ nhưng không nói gì, ông bố nuôi của cô ta cũng chỉ nhìn một cái rồi mới quay đầu nói với trợ lý:
- Đừng làm gì cô bé đó khi chưa có lệnh của tôi.
- Vâng.
Trợ lý lập tức ra bên ngoài gọi điện thoại, Linh Chi cũng bị đưa ra ngoài ngay sau đó. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người Huỳnh Việt Tiến và Nguyễn Quốc Trung ngồi với nhau.
- Ông muốn cái gì mới chịu thả con gái tôi ra?
Thái độ của ông Tiến rất gấp gáp, lo lắng xen lẫn căng thẳng. Ông Trung bỗng tức giận ném chén trà vào người ông:
- Huỳnh Việt Tiến, ông có thể yêu thương con của kẻ muốn giết mình nhưng tại sao con của người ông yêu, ông lại ghét bỏ nó? Nếu ông không đủ yêu thương cô ấy, yêu đến mức có thể bao dung cho sai lầm của cô ấy thì vì sao năm đó lại không chịu trả Thu Loan cho tôi? Sao lại hại chết cô ấy?
Năm đó cả ông ta và Huỳnh Việt Tiến cùng theo đuổi Thu Loan nhưng cuối cùng cô ấy lại chọn gã đàn ông khốn nạn này chứ chẳng chọn ông ta để rồi sau đó rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Huỳnh Việt Tiến không né tránh cũng chẳng phản bác lại lời ông ta nói, không gian trong phòng cũng dần trở nên yên ắng ngột ngạt cho tới khi trợ lý hốt hoảng chạy vào báo cáo lần nữa:
- Chủ tịch, Huỳnh Đan Thư mất tích rồi!
- Mất tích? Con bé bây giờ cũng không ở trong tay mấy người?
Huỳnh Việt Tiến nhào đến xách cổ áo ông Trung lên, gằn giọng uy hiếp:
- Ông muốn trả thù tôi thế nào cũng được nhưng nếu Đan Thư có mệnh hệ gì, tôi liều cái mạng già này với ông.
Nói rồi ông lập tức xông ra ngoài, bắt đầu huy động người đi lục soát từng phòng một trong khách sạn. Nguyễn Quốc Trung cũng quay lại nói với trợ lý:
- Đi tìm người, mau lên!
Ông ta chỉ muốn doạ Huỳnh Việt Tiến chứ không thật sự muốn động đến Đan Thư nên nghe cô mất tích, ông cũng bất giác căng thẳng hẳn.
...
Trong lúc tất cả mọi người đang nháo nhào lên tìm người khắp nơi thì Đan Thư đã yên vị trên ghế sau của một chiếc ô tô màu đen sang trọng, trên người cô được khoác một chiếc áo vest nam, đầu gối lên đôi chân thon của một cô gái, mà cô gái này chính là Hoàng Diệu. Hôm nay khách sạn tổ chức hai bữa tiệc dẫn tới thiếu nhân viên phục vụ nên đã tuyển thêm người ở bên ngoài, Hoàng Diệu là một trong những người đó. Cô bạn cũng là người nhìn thấy Đan Thư bị người ta đưa đi.
Tuy cô nhát gan nhưng Đan Thư có ơn với cô ấy nên cô ấy vẫn muốn cứu cô, mà ở bữa tiệc này cô ấy chỉ quen Anh Khoa nên đã đi tìm anh ta nhờ giúp đỡ. Nhưng nhớ tới Đan Thư vừa hố anh ta một vố lớn như thế chắc anh ta không giúp bọn cô đâu nên cô ấy lại đi tìm Việt Vũ, thế nên cuối cùng người ngồi ở ghế lái hiện tại là anh, áo vest đang đắp trên người Thư cũng là của anh. Vốn anh định gọi điện thông báo cho Huỳnh Việt Tiến và đợi ông đến đón cô nhưng quanh khách sạn có nhiều tai mắt của Nguyễn Quốc Trung, sợ ở đây lâu sẽ gặp nguy hiểm, anh chỉ đành đưa Đan Thư về nhà mình trước.
- Cô chăm sóc cô ấy đi.
Đặt Đan Thư đã hôn mê bất tỉnh lên giường xong, anh đưa túi đồ đã dặn trợ lý mua để sẵn ở đầu giường cho Hoàng Diệu rồi đi ra ngoài đợi.
- Cô cũng thay đồ đi, trong đó có cả đồ của cô.
- Cảm, cảm ơn.
Hoàng Diệu không ngờ anh cũng chuẩn bị cho mình, cô bạn lúng túng nhìn anh cảm ơn một câu rồi lập tức cụp mắt xuống.
Cúi đầu nhìn Đan Thư, cô phát hiện ra gương mặt cô bạn đỏ ửng bất thường, người cũng nóng ran. Không lẽ có người cho cô uống loại thuốc kia để giở trò với cô?
Hoàng Diệu vội gọi Việt Vũ lại hỏi ý kiến của anh:
- Tôi nên làm thế nào đây?
Việt Vũ lập tức kiểm tra tay chân cô xem có dấu vết khả nghi gì không, sau đó anh mới quay sang bảo Diệu:
- Cô cứ lau người rồi thay quần áo cho cô ấy đi. Nhớ làm nhanh, sức đề kháng của cô ấy yếu, không chịu được lạnh quá lâu đâu.
- Tôi biết rồi.
Hoàng Diệu nghe vậy chỉ có thể lau người rồi thay đồ cho Đan Thư trước. Xong xuôi cô lại gọi Việt Vũ vào phòng còn mình tự biết điều trở về nhà, nhường lại không gian cho hai người.
Việt Vũ: ...
Có lẽ cô gái kia hiểu lầm rồi, biểu hiện của Đan Thư hiện tại không phải là bị chuốc thuốc mà là do lên cơn sốt vì uống rượu.
Việt Vũ đang dùng nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô, cô đột nhiên mở miệng gọi anh
- Việt Vũ...
- Ừ?
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, mày nhíu chặt lại với vẻ khó chịu. Nghĩ là cô nói mớ, anh lại cúi đầu xuống xem nhiệt kế trên tay mình.
39.5 độ cơ à?
Mới đặt nhiệt kế lên bàn đã nghe cô lèm ba lèm bèm:
- Lần này em sẽ đánh bại anh, sau đó nhốt anh vào phòng kín rồi lại xích chân anh lại, cho anh thử cảm giác của em...
Đan Thư đã hơi tỉnh tỉnh, nhưng do uống phải rượu mạnh khiến ý thức của cô vẫn khá mơ hồ, gần như không rõ mình đang ở đâu, làm gì và đang nói cái gì. Cô chỉ biết giải toả ấm ức mà mình phải chịu trong thời gian qua ra ngoài. Việt Vũ nhìn cô với vẻ khó tin.
Kiếp trước anh đã bắt nhốt rồi xích cô lại sao? Anh tệ như thế à?
Không phải chứ!