Nếu không phải lần này thức tỉnh, vậy tôi có thể sẽ luôn chìm trong vòng tuần hoàn, Tô Lạc Lạc liền trở thành người chấp bút của thế giới thực này.
Người chấp bút cần phải không ngừng sáng tác câu chuyện.
Tôi cầm Mệnh thư ra, viết xuống: “Ngày 28 tháng 4 năm 2022, quán cà phê ở thành phố A…”
Cùng với những hàng chữ tôi viết xuống, môi trường xung quanh vật đổi sao dời, tốc độ thay đổi nhanh chóng, dần dần xuất hiện tiếng nói của con người, âm nhạc và hương thơm cà phê, biến thành một quán cà phê.
Tôi viết tên của “Ô Lặc Hoài” “Vân Sinh”, nhưng tên đã tan biến một cách nhanh chóng.
“Sao lại như vậy?”
Mệnh thư mở miệng: “Người dưới ngòi bút nếu tâm đủ kiên định, liền có thể thức tỉnh. Giống như cô lúc đó phá vỡ sự khống chế của Tô Lạc Lạc, thoát ra khỏi những sắp đặt của cô vậy. Hai người này, cũng xông ra những trói buộc của người chấp bút, không còn là người dưới ngòi bút của cô nữa.”
Bỏ đi, vốn dĩ muốn sắp xếp cho bọn họ một kết cục tốt trong câu chuyện này, nếu đã như vậy, thì để bọn họ tự lựa chọn cuộc đời của mình vậy.
Tôi đi trên đường, nhìn lên những tòa nhà cao tầng, những ánh đèn neon nhấp nháy và dòng người vội vã.
Tôi giống như một người khách quan sát thế giới này, những người qua đường đi về phía tôi, tôi nhìn thấy vận mệnh của từng người.
Tôi biết, trong tương lai sẽ có nhiều người thoát khỏi con đường mà tôi đã viết và họ sẽ tự nắm giữ cuộc đời của họ.
Không cần biết là giàu hay nghèo, thông minh hay ngu ngốc, chỉ cần họ nhìn thấy rõ và tin tưởng vào chính trái tim mình, họ liền hiểu rằng, bản thân có thể là người chấp bút của chính mình.
Ngay khi tôi đang băng qua đường, đi về hướng nhà mình, có một tiếng hét thất thanh xung quanh tôi.
Tôi quay đầu, phát hiện một chiếc xe mất kiểm soát, đang đâm về phía tôi.
Người chấp bút thật ra năng lực có hạn, sự tồn tại trong mỗi câu chuyện không phải là thần linh, mà cũng chỉ là thân xác của người thường, cũng có thể bị thương mà ch.ết.
Mặc dù có thể định đoạt số phận con người, nhưng không thể tùy ý bóp méo số phận đã định. Giống như lúc trước Tô Lạc Lạc nhiều lần bóp méo, liền làm cho thế giới đó nhanh chóng sụp đổ, vì vậy tôi không thể không rời xa Ô Lặc Hoài, gấp rút sửa lại.
Người chấp bút viết đại khái và thế giới sẽ tự vận hành, có rất nhiều chuyện không phải tôi có thể dự liệu và nắm chắc được.
Giống như lúc này, tôi không ngờ lại có một chiếc xe đâm về phía tôi.
Đột nhiên, có người kéo tôi ra, tôi tránh được chiếc xe đó, chiếc xe đó tông vào lan can, tài xế say xỉn bỏ chạy.
“Chị không sao chứ?”
Tôi nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Vân Sinh.
Cậu ấy mặc đồng phục trường học và đeo cặp sách, tôi không nhìn được vận mệnh trong tương lai của cậu ấy, bởi vì cậu ấy không còn là người dưới ngòi bút của tôi nữa.
Tôi cười, lắc đầu.
Cậu ấy gật đầu, quay người rời đi, tôi nhìn thấy cậu ấy chạy đến một quán miến vịt bán đêm bên đường, nơi có một người phụ nữ trung niên đang bận rộn.
Vân Sinh vội vàng bỏ cặp xuống, người phụ nữ nói: “Đừng làm nữa, con mau về nhà học bài đi.”
“Mẹ, để con giúp mẹ, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Bên cạnh có một người khách trêu: “Bà chủ, con trai chị lần nào cũng đứng đầu toàn trường, còn lo gì nữa.”
Tôi mỉm cười nhìn bọn họ. Vân Sinh, cuối cùng có mẹ rồi, huynh ấy không cô đơn nữa rồi.
Cậu ấy như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi cười với nhau.
Tôi quay người, đi vào trong tiểu khu.
“Tầm mắt của cậu ấy luôn dõi theo cô nha, xem ra cậu ấy sẽ còn có chuyện với cô đó.”
Mệnh thư lẩm bẩm.
Tôi đi vào thang máy, bên cạnh có hai nữ sinh đang bàn tán: “Cậu nghe chưa, đại minh tinh Lục Hoài chuyển đến tiểu khu của chúng ta đó.”
“Cắt, sao có thể chứ, người ta có tiền như vậy mà ở tiểu khu bình dân này?”
“Nhưng hai ngày trước có người phát hiện ra anh ấy, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng cô ấy là fan cứng, vừa nhìn liền nhận ra ngay rồi.”
“Nhất định là tướng mạo giống nhau mà thôi.”
Tôi đứng trước cửa nhà, một hồi lâu vẫn chưa mở cửa.
“Ngươi xác định đây là mật khẩu?”
Ta hỏi Mệnh thư.
“Đúng vậy. Lần này ta cố ý tìm một chung cư điều kiện rất được cho cô đó. Tiền thuê không rẻ đâu.”
“Nhưng mật khẩu nhập vào đã sai ba lần rồi đó.”
“Đợi chút, ta sắp xếp người của ta đi hỏi chủ nhà thử.”
Mệnh thư nói.
Đột nhiên, bên cạnh có một bàn tay giơ ra, nhanh chóng nhập một chuỗi mật khẩu, cửa mở ra.
Tôi sững sờ, quay người nhìn người đó, anh ấy đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lại quen thuộc như vậy.
Không đúng, tại sao người này biết chính xác mật khẩu.
“Đây là nhà tôi, sao anh biết được mật khẩu?”
Anh ấy khoanh tay trước ngực, nói một cách chậm rãi: “Đây là căn hộ mà tôi mua hai ngày trước.”
Mệnh thư nói: “Tra rõ rồi. Tên chủ nhà xấu xa đó, đã ký hợp đồng thuê nhà với người của ta rồi, vậy mà sau đó lại bán căn hộ cho tên tiểu tử này. Thật sự là Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ(*) mà.”
(*)Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ: Cảm thán bản chất của người đọc sách trong xã hội trở nên xấu xa, mất đi tính lương thiện, nhân hậu, trở nên gian dối và đạo đức giả, lòng dạ không còn đơn sơ như người xưa.
Thang máy mở ra, có một đám người đi tới, anh ấy tóm lấy tôi, kéo tôi vào nhà, đóng cửa lại.
Trong phòng yên ắng, bọn tôi đứng gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“Anh làm gì vậy?”
Anh ấy thả tôi ra, bật đèn lên.
Đồ dùng trong nhà quả thực rất tốt, máy chơi game, máy chạy bộ và máy giặt đều có sẵn, căn bản không giống như những thứ ở một căn hộ mức giá này sẽ có.
Điều kỳ lạ là, những đồ dùng trong nhà đều là dành cho hai người ở, dép lê và cốc đều là một bộ cho nam nữ.
“Anh chàng này hình như có mưu kế, ta kiểm tra rồi, anh ta biết chúng ta thuê căn nhà này rồi mới mua nó, hôm qua còn đổi mới hết đồ dùng trong nhà ngay trong đêm.”
“Vậy anh ấy thật là giàu.”
Nói chung, người chấp bút vì không để người ta chú ý, cần phải cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, để không làm ảnh hưởng đến câu chuyện.
Vì vậy ngân sách ở mỗi thế giới của tôi đều rất eo hẹp, lần này do Mệnh thư thấy tôi lúc làm Tô Vân Lụa quá khổ rồi, nên mới không kẹo kiệt, thuê cho tôi một căn hộ khá tốt.
“Cái đó, căn nhà này là tôi thuê chủ nhà trước…”
Nếu chủ nhà mới này quỵt tiền, đuổi tôi ra ngoài, vậy người chấp bút vốn dĩ không giàu sang gì liền nghèo càng thêm nghèo rồi.
Anh ấy chỉ vào một phòng ngủ, nói nhàn nhạt: “Cô ở phòng đó, tôi ở phòng khác.”
Ở chung?!
“Nhưng mà…”
“Cô có thể xem như tôi không tồn tại, nước sông không phạm nước giếng.”
Anh ấy uể oải nói, đi đến phòng tắm.
“Này, anh tên là gì vậy?”
Anh ấy không quay đầu: “Lục Hoài.”
Lục Hoài?
Lục Hoài?!
Minh tinh mà hai cô nữ sinh trong thang máy bàn tán?
Tôi đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, hít một hơi sâu.
Tôi chưa từng thấy tủ lạnh nào chất đầy đồ như vậy, đủ thứ để ăn luôn.
“Đúng rồi, đồ đạc cô cứ dùng tự nhiên.”
Phòng tắm truyền đến giọng nói của anh ấy.
Tôi cong khóe miệng, người chấp bút là tôi đây sống rất cực khổ tiết kiệm, còn người này thì lại khá xa xỉ.
Tôi không khách sáo nấu một bát sủi cảo.
Tôi cầm Mệnh thư ra, vừa ăn sủi cảo vừa tra xem vận mệnh của Lục Hoài.
Nhưng lại là một mảng trống rỗng.
“Cô còn chưa hiểu sao? Anh ta cũng không phải người dưới ngòi bút của cô.”
Mệnh thư nói.
“Còn chưa đoán ra anh ta là ai?”
Tay tôi run lên, không cầm chắc chén, rơi xuống nền vỡ ra, chân bị bỏng đỏ lên một mảng.
Tim tôi rất loạn, thu dọn mảnh vỡ một cách qua quýt, lại bị cắt trúng tay.
Đột nhiên, cả người tôi nhẹ bẫng, được người nào đó bế lên.
Một giọt nước, hai giọt nước nhỏ trên trán tôi, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt anh ấy.
Tôi dường như nghe thấy tiếng tim mình đập.
Tóc anh ấy ướt đẫm, khóe miệng mang ý cười, trong mắt lấp lánh ánh sao.
“Sao em có thể luôn làm mình bị thương thế?”
Tôi cười, anh ấy lại tìm được tôi rồi.
“Lâu ngày không gặp, Ô Lặc Hoài.”
TOÀN VĂN HOÀN