"Bộp" - một cú đấm bất ngờ vào mặt Ưu Lục. Ưc Lục lảo đảo ngã về phía sau.
"- Cậu thật yếu đuối. Yêu cô ấy như vậy, tại sao không đến nói thẳng. Chịu đựng như vậy, thì được gì?" - Sở Thiết Lãnh thu tay về, nhưng giọng nói vẫn mang theo sự phẫn nộ.
"- Tôi biết! Nhưng cậu xem đi! Cô ấy mất trí nhớ rồi, tôi nói thì có ích gì?!"
"- Cậu không đáng làm đàn ông! Năm năm chờ đợi như vậy, lại muốn tan thành mây khói hay sao?"
Thiết Lãnh gầm lên. Phải, là hắn ghen tỵ với tình yêu của Ưu Lục và Song Song năm năm trước. Nhưng hiện giờ Song Song mất trí nhớ, rất khó tiếp cận, dường như cô ấy có sự hận thù bài xích mối quan hệ tình và nghĩa này. Và tình địch của Thiết Lãnh - Ưu Lục, phải đứng lên, như cách mà hắn đã đứng lên, đấu với hắn trong chiến trường tình yêu này.
Ưu Lục im lặng suy nghĩ. Anh muốn sự chờ đợi dài đằng đẵng ấy đổ sông đổ bể ư? Anh không muốn như vậy. Ưu Lục phải đứng lên, anh phải giành Song Song.
"- Thiết Lãnh, đấu với tôi!"
"- Được." - Sở Thiết Lãnh mỉm cười. Tình địch của hắn, phải như vậy!
________________________________________
Đình Vãn tức giận, thở phì phò. Tại sao lần nào Song Song cũng tỏa sáng, tại sao Song Song được nhận thẳng làm người thiết kế chính còn cô ta chỉ được làm quản lý nhân sự? Cô ta không cam tâm. Ngay cả trái tim của Ưu Lục, Song Song cũng giữ lấy, khiến cô ta không thể tiếp cận Ưu Lục, còn bị đuổi đi.
"- Tiện nhân Song Song, tao sẽ lật đổ mày, tao sẽ giết chết mày!"
Đình Vãn gào ầm lên trong nhà vệ sinh. Những nhân viên khác kinh sợ tìm lối thoát. Một con quỷ đáng sợ!
"- Song Song là để đấu với tôi, kẻ tiểu nhân như cô, không có cửa!" - Vân Thanh đứng bên ngoài nhếch môi cười, lại cầm điện thoại lên, nhắn một tin đến phòng nhân sự "Sau này hãy gây khó dễ cho Đình Vãn, đừng để cô ta được nước lấn tới".
________________________________________
"- Song Song, cuối cùng chị cũng trở về!" - Khưu Mạn nhìn gương mặt kiều diễm trong khung ảnh, ánh mắt đầy ôn nhu sủng nịch.
"- Đời này kiếp này chị là của em. Em nhất định sẽ trừ khử Ưu Lục và Thiết Lãnh."