Rời khỏi nhà hàng một lúc lâu, Song Song đưa tay lên ôm lấy ngực. Tại sao lại quen thuộc đến thế?
Cô vô lực ngất đi, để lại tiếng gọi thất thanh của Song Thiên:
"- Mẹ, mẹ...."
...
"- Tôi thật chán ghét cô, cô mau cút khỏi tầm mắt tôi, Vân Thanh mới là người tôi yêu." - Ưu Lục ôm lấy Vân Thanh, lạnh nhạt tuyên bố, cô chẳng thể tìm thấy trong mắt anh một tia dịu dàng.
"- Cô mau chết đi, lòng tôi mãi mãi chỉ có Vân Thanh!"
Tiếng súng vang ầm trời, Thiết Lãnh cười lạnh lùng, Song Song nằm dưới đất, nơi khóe mắt vẫn còn đọng dòng nước lạnh lẽo đau thương.
...
"- A!"
Song Song giật mình tỉnh dậy, lưng áo chảy đầy mồ hôi. Hai người kia là ai, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, tại sao lại muốn giết cô?
Đầu cô lại đau như búa bổ, từng dòng kí ức lần lượt trở về...
...
"Đời này kiếp này tôi chỉ có Vân Thanh, cô đừng hoang tưởng."
"Nữ nhân vừa ngu vừa xấu như cô, thật không bằng bảo bối trong tay tôi."
"Cô không có lòng tự trọng! Lần này lần khác hãm hại Thanh nhi. Cô không chỉ béo mà tâm còn độc địa!"
...
Song Song hoảng sợ, bọn họ từng đối xử với cô như vậy sao. Họ chán ghét cô đến như vậy sao?
Cô như thế này gọi là trùng sinh?
Ánh mắt Song Song dần chuyển sang lạnh lẽo, sự hận thù ngày càng dâng lên:
"- Tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết---!"
...
Đáng tiếc, Song Song cô đã bỏ quên một phần kí ức quan trọng.