Sở Thiết Lãnh khó khăn mở mắt tỉnh dậy. Màu trắng của bệnh viện bao trùm xung quanh. Chợt nghe thấy tiếng của Song Song, giọng nói cô đứt quãng:
"- Tâm Tâm, anh... tỉnh lại rồi?"
Hắn dời tầm mắt về phía cô. Trải qua 17 năm như thế, em vẫn rất đơn giản, vẫn rất xinh đẹp. Còn tôi, lại phạm quá nhiều sai lầm.
"- Ừ, là tôi..." - Thiết Lãnh đưa bàn tay lạnh lẽo của mình lên sờ má cô. Song Song không tránh né, áp tay mình lên tay hắn:
"- Thật xin lỗi, tôi vẫn không biết là anh."
"- Không phải lỗi của em."
Thiết Lãnh ôn nhu nhìn cô. Song Song cũng chan chứa nhìn lại. Nhưng...
"- Khụ!"
Hoàng Ưu Lục đen mặt nhìn hai người trước mặt mình. Thiết Tâm chết tiệt, lại dám có ánh mắt đó với vợ tôi?!
"- Em cũng không biết, Ưu Lục lại là Thiết Quan."
Sở Thiết Lãnh cứng đờ. Cái gì, người mà hắn luôn đấu lại là tảng băng ngàn năm Thiết Quan đó sao? Thế giới thật đáng sợ...m
"- Nhìn cái gì?" - Ưu Lục quắc mắt lên lườm. Có gì hay ho?
"- Không ngờ... Tảng băng..."
Sở Thiết Lãnh vốn dĩ rất lạnh lùng, nhưng hôm nay bản tính cũ háo sắc trở lại, đưa tay lên sờ sờ mặt Ưu Lục. Cũng không nể nang gì, lại vỗ mông Ưu Lục một cái. Ưu Lục bị vỗ mông liền tức giận, thẳng chân đá mạnh vào giữa hai chân Thiết Lãnh.
"- Á.... A a a."
Song Song nghe tiếng kêu của hắn liền cười bò. Nghe thật giống gà bị cắt tiết. Hahaha...