"- Liêu Dung sao?" - Ưu Lục miệng khẽ lẩm bẩm, chỉ cảm thấy cái tên này khá là quen. Nhớ rồi, đó là một vị tổng tài bí ẩn nhiều năm trước của Khưu gia, nhưng hiện tại mất mọi dấu vết tung tích, tuy nhiên công ty cùng tập đoàn vẫn được điều hành ổn định. Khưu Mạn tinh thần không ổn, trên gương mặt không còn một chút tia sắc nào:
"- Tại sao...?"
"- Cô hỏi tại sao ư? Khi mà cô có thói quen viết nhật ký điện tử. À không, tôi nên gọi một tiếng Khưu tổng đáng kính Khưu Liêu Dung!" - Song Thiên nhún vai tỏ vẻ tường tận mọi chuyện, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn về phía Khưu Mạn.
Kinh ngạc không thôi, Ưu Lục xoay người nhìn lại Khưu Mạn, đó là Khưu Liêu Dung? Nhưng Khưu Liêu Dung là đàn ông, làm sao có khả năng đó?
"- Chuyển đổi giới tính hiện nay rất thịnh hành, ba ba phúc hắc của con." - Song Thiên hướng về phía Ưu Lục, ném chìa khóa xe, Ưu Lục nhanh chóng bắt lấy - "Chìa khóa xe con, đưa mẹ tới bệnh viện đi, có lẽ xe của ba bị người đập nát rồi. Chuyện ở đây, con xử lý được."
Nhìn con trai một lượt, Ưu Lục khẽ gật đầu rồi ôm Song Song rời đi, chỉ còn hai người Khưu Mạn cùng Song Thiên. Riven phía bên này bị Song Thiên thuận tiện tiêm thuốc đến ngất đi. Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
"- Tôi biết cô rất yêu mẹ tôi, nhưng cô biết đấy, hiện tại gia đình tôi đã đầy đủ, ba mẹ tôi chung thủy yêu nhau. Cô cũng nên đi con đường của riêng cô, tìm hạnh phúc cho bản thân mình, hãy nhớ về mẹ tôi - một kỉ niệm thanh xuân quý giá của cô." - Không nóng không lạnh, Song Thiên cất tiếng nói, cậu lại đưa tay vào trong túi đồ chuyên dùng lục tìm một lọ thuốc màu đen đặt lên tay Khưu Mạn - "Nếu cô muốn trở lại là một Khưu Liêu Dung, hãy sử dụng cái này, RNV382, qua một đêm, liền trở về như cũ. Chúc cô hạnh phúc."
Dứt lời, Song Thiên dáng vẻ bất cần đời đút tay vào hai túi quần tiêu sái rời đi.
Cầm lọ RNV382 trên tay, Khưu Mạn im lặng suy nghĩ. Có thể như cũ sao? Khưu Mạn nhìn về bóng lưng Song Thiên, hét thật to:
"- Tôi sẽ cho nhóc thấy, tôi còn gấp ba ba cậu hàng ngàn lần!"
"- Cứ chờ xem." - Nghe được lời nói của Khưu Mạn, Song Thiên nhếch môi cười. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi. Tôi sẽ chờ. Vì nguyên tắc của tôi là không bao giờ đối xử tệ với người biết thức thời.
...
Song Thiên nhìn đến người phụ nữ trên người chằng chịt những vết băng bó, vẻ mặt bất mãn hỏi Ưu Lục:
"- Bao giờ mẹ tỉnh?"
"- Có lẽ là hai tiếng nữa."
Tiếng xe lăn từ bên ngoài truyền đến, Thiết Lãnh đẩy Vân Thanh đi vào, thăm hỏi tình hình:
"- Cô ấy sao rồi?"
"- Đã được chữa trị kịp thời, hiện tại đang tĩnh dưỡng."
"- Bao giờ cậu định cầu hôn?"
"- Cho đến khi Song Song tỉnh lại, phục hồi tinh thần, tôi sẽ cho cô ấy một bất ngờ lớn cả đời không bao giờ quên." - Ưu Lục nhìn người nằm trên giường, ôn nhu trả lời. Trong thế giới của anh, chỉ có một mình cô.
"- Khẩu khí lớn đấy."
"- Ông chú với cô Thanh cũng lo mà chuẩn bị đi, cháu muốn làm thông gia với gia đình chú!" - Song Thiên kéo kéo áo Thiết Lãnh, chu đôi môi xinh đẹp ra nịnh hót. Thiết Lãnh nào phải dạng vừa, liền gian manh cười lại:
"- Nhóc muốn cưa sừng làm nghé à? Chú không thích con rể hơn con gái năm tuổi đâu."
"- Chú...!" - Song Thiên bĩu môi uất ức. Cái gì mà cưa sừng làm nghé chứ. Không phải Hắc Diệu Tước trong truyện ngôn tình cậu đọc hơn Thẩm Tường Vy gần chục tuổi hay sao. Năm tuổi thì đã sao?!
"- Thiên!"
Ưu Lục trừng mắt nhìn Song Thiên. Chết thật, mới năm tuổi mà đã yêu đương.
(Au: Thế Lục ca cũng thích Song Song từ lúc nhỏ đó thôi ?
Ưu Lục: Không phải việc của nhóc. Lo mà viết truyện cho đàng hoàng.)
"Ting", lại một tin nhắn gửi đến máy Vân Thanh, vẫn là nội dung đe dọa kia, nhưng hiện tại Vân Thanh không quan tâm.
"- Người kia nhắn?" - Ưu Lục nhíu mày hỏi. Vân Thanh hiểu ý gật đầu:
"- Ừm."
Ưu Lục nhận lấy điện thoại từ Vân Thanh, nhanh chóng trả lời. Bên kia vừa nhận được tin, máy tính nổ tung, hệ thống điện hoàn toàn bị cắt, những gì liên quan đến nơi này, theo nhau biến mất. Chỉ còn lại một người ngu ngơ, mặt mày đen xì, đực mặt ra nhìn đống đổ nát hỗn độn.
Hạnh phúc thật sự, đã đến với họ.