Song Song nhăn nhó ôm bụng, nằm lăn đi lăn lại trên giường. Bà dì cả chết tiệt, lần nào đến cũng hành hạ thiếu nữ yếu ớt là cô. Thật đau khổ mà.
"- Em bị sao thế?" - Ưu Lục vừa tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, trên ngực vẫn còn những giọt nước, hấp dẫn mắt nhìn của cô.
"- Em... đau bụng."
"- Là do "dì cả" sao?"
Ưu Lục nheo mắt nhìn xuống nữ nhân đang nằm khó chịu ở trên giường. Cô vừa nghe anh hỏi liền đỏ mặt, lí nhí:
"- V... vâng."
"- Nằm im. Chờ anh một chút." - Sau khi nhắc nhở, Ưu Lục liền đi ra ngoài, dáng vẻ đầy suy nghĩ.
...
Đôi tay thuần thục của Ưu Lục liên tục lướt qua từng thớ thịt, nồi cháo trắng cũng vừa sôi. Đem thịt vừa cắt thả vào, đợi thêm một lúc, Ưu Lục cắt nhỏ hành lá thả vào, cuối cùng là nêm gia vị và cho thêm chút tiêu. Mùi cháo cá thơm nức mũi bay khắp nhà bếp.
Với tay lấy ly nước đường đỏ đã được pha từ trước đó, Ưu Lục đặt vào khay cùng tô cháo cá, nhếch môi đầy hoàn mỹ. Chỉ cần nhìn qua hướng dẫn, liền thành công ngoài mong đợi. Chắc chắn cô sẽ khỏi.
Song Song khịt khịt mũi như một chú cún. Thật thơm. Bụng cô đang đau thì lại truyền đến một tiếng "ọc ọc". Đói quá!
Ưu Lục đẩy cửa đi vào, trên tay là khay cháo cùng nước đường đỏ. Vừa nhìn thấy đồ ăn, mắt Song Song lập tức sáng lên. Cô thật đói a.
Đặt khay xuống bàn, Ưu Lục tiến đến chỗ cô, ngậm một ngụm nước đường đỏ, sau đó lại hôn lên môi cô, nhẹ nhàng cạy đôi môi hương anh đào kia ra, truyền nước đường đỏ vào. Cô ngẩn ngơ mở miệng để cho người nào đó vừa bón nước vừa chiếm tiện nghi của mình.
Đến khi ly nước đã cạn, Ưu Lục múc cháo cá cho Song Song ăn. Vừa ăn miếng đầu tiên, hương vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng, cô gào thét, thật ngon!
"- Thế nào? Ngon không?" - Ưu Lục nheo mắt nhìn bảo bối trên giường đầy sủng nịnh.
"- Ngon a."
Ưu Lục hỏi một câu rất không liên quan:
"- Thế anh và cháo, bên nào ngon hơn?!"
"- Đương nhiên là a..." - Song Song vội ngậm miệng lại, thế nào cô lại ăn quá ngon mà trả lời như vậy.
"- Hừm... Vậy anh sẽ cho em ăn cả đời."