Những tiếng nổ liên thanh vừa dứt, để lại hiện trường đầy hỗn loạn. Nhà kho chẳng còn gì, bị sức công phá của bom làm cho tan tành cháy đen. Kẻ vừa kích nổ bom - Tử Du, thân thể hắn, đã bị nổ tan xác... chẳng thể nhận ra. Ưu Lục ôm Song Song trong lòng, thở hổn hển, đặt lên trán cô một nụ hôn gấp gáp:
"- Em không sao chứ?"
"- Em không sao..." - Song Song bị anh ôm đến nghẹt thở, nằm gọn trong vòng tay anh.
Vân Thanh tình trạng còn thê thảm hơn, mặc dù Tử Du đứng cách xa, nhưng sức phát nổ của bom quá lớn, hiện tại hai chân mềm nhũn không còn cảm giác gì, thẫn thờ nhìn xuống chân mình, Vân Thanh vô hồn, hai chân hiện tại đã bị phế... Thiết Lãnh mặc dù ôm Vân Thanh lăn một đoạn khá xa, vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng.
Song Song nín lặng trước cảnh tượng ấy, không nói nên lời. Dù biết Vân Thanh ở kiếp trước đã hại cô, kiếp này cũng hại cô, lần này nhớ lại kí ức trong hoàn cảnh như vậy, vẫn không khỏi đau lòng. Vân Thanh, vẫn là con người, cô cũng không phải người vô cảm.
Sau một lúc bần thần, chợt cảm thấy thiếu đi một người, Song Song hoảng hốt:
"- Song Thiên đâu?!"
"- Con ở đây!" - Giọng nói của Song Thiên phát ra từ bên trong một chiếc thùng gỗ nhỏ nằm cách đó khá xa, cô nghe được liền thở phào. Gì chứ, con cô thân thủ tốt như vậy, đương nhiên sẽ thoát được.
Một loạt xe BMW dừng lại trước khung cảnh hoang tàn, một người bước xuống, cung kính chào hỏi Song Thiên:
"- Lão đại!"
"- Các người đến rất kịp lúc. Giờ đưa chúng tôi đến bệnh viện." - Song Thiên cao ngạo ngẩng đầu ra lệnh. Ưu Lục nhìn thấy không khỏi thưởng thức, con trai anh, quả là xuất sắc, rất giống!
Dường như đọc được suy nghĩ của Ưu Lục, Song Thiên bắn ánh mắt khinh thường qua, nhếch môi khinh bỉ:
"- Tự kỉ!"