Ánh nắng mặt trời rực rỡ từ cửa sổ rọi xuống giường, làm nổi bật làn da trắng sữa của cô gái đang ngủ. Khẽ dụi mắt, cô tỉnh dậy chửi rủa:
"- TMD! Ngủ cũng không yên!"
Không ai khác, chính là Trình Song Song, cô đang mơ gặp được hoàng tử đời mình, sắp hôn thì ánh nắng chói chang kia làm cô tỉnh dậy, mất giấc mơ đẹp.
Cô bước ra khỏi giường, thầm suy nghĩ, cũng đã hơn 4 tháng kể từ khi trọng sinh cô chưa về biệt thự chính rồi, không biết ba cô Trình Phương như thế nào, sống tốt không. Hôm nay cô phải về thăm ba Phương một chuyến rồi.
Song Song mở tủ lấy ra bộ váy mình khá ưng ý mặc vào, đó là chiếc váy hai dây màu đen vải mềm, nhìn khá quyến rũ. Cảm thấy chưa đủ, cô lấy chiếc áo khoác voan đen khoác vào, lại tăng phần bí ẩn. Cô tự kỉ một mình, đúng là mỹ nhân mặc gì cũng đẹp.
...
Chiếc taxi dừng lại trước căn biệt thự to lớn màu kem, sau khi trả tiền cô ấn chuông cửa. Quản gia Trần đi ra ngoài mở cổng, mặt không chút cảm xúc:
"- Cho hỏi cô là ai? Đến đây có việc gì?"
"- Cháu là Trình Song Song."
"- Cô là Song Song?" - Quản gia Trần hoài nghi hỏi lại.
"- Ngày cháu còn nhỏ vì ăn quá nhiều lỡ nuốt phải nhẫn của mẹ Lưu, bác đã giúp cháu lấy ra. Hơn nữa lưng bác còn có vết bớt hình bán nguyệt."
"- Thật không ngờ tiểu thư thay đổi như vậy, mau vào nhà đi."
Trình Song Song theo quản gia Trần vào nhà, nó vẫn thế, bức ảnh của mẹ Cố Lưu và ba vẫn còn. Cô nhận ra có một chiếc BMW lạ, có lẽ nhà có khách.
"- Lão gia, tiểu thư về thăm nhà."
"- Thật trùng hợp, lão Tứ nhìn xem, con gái tôi về rồi..." - Trình Phương vẫn chưa nói xong, liền kinh ngạc nhìn cô. Đây là con gái ông ư? Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn đó cũng chỉ có hai mẹ con cô mới có.
Song Song khẽ mỉm cười:
"- Con chào ba." - Cô lại quay sang lão Tứ mà ba vừa nhắc đến, bên cạnh có lẽ là con trai - "Cháu chào bác và con trai bác."
Lão Tứ cười lớn:
"- Không ngờ Song Song lớn lên xinh đẹp như vậy."
"- Bác biết cháu ư?"
"- Không những biết, con còn là con dâu tương lai của ta đấy."
Song Song ngơ ngác, con dâu? Trình Phương đen mặt nhìn lão Tứ:
"- Ai cho ông nhắc đến?"
"- Tôi không nhắc đến thì ông quên mất hôn sự của hai đứa sao?"
"- Sở Thiết Tứ, tôi giết ông."
"- Ấy, bạn bè lâu năm ai làm thế, đừng nóng đừng nóng." - Sở Thiết Tứ nhìn sang cô, rồi lại nhìn qua con trai ngồi bên cạnh mình rồi giải thích cặn kẽ - "Hai đứa vốn có hôn sự từ nhỏ, do Cố Lưu mẹ con và vợ ta Trang Thí Yên định đoạt."
Song Song thở dài, cô còn chưa trả thù mà, ai lại mọc ra chuyện hôn sự quái quỷ thế này? Sở Thiết Lãnh dùng ánh mắt lạnh lẽo âm thầm nhìn phản ứng của mọi người rồi mới lên tiếng:
"- Con đồng ý."
Cô trợn mắt, hắn đồng ý cái gì, cô còn chưa thích ứng kịp mà! Sở Thiết Tứ hảo hảo nhấc ly trà lên uống:
"- Tốt, tốt! Vậy mới đúng ý ta!"
Song Song định lên tiếng phản đối thì ba Phương đứng lên cắt ngang:
"- Vậy là ổn thoả rồi."
Sở Thiết Tứ cười giả lả, ra hiệu cho Sở Thiết Lãnh rồi cả hai đứng lên:
"- Giờ cha con bọn tôi có công việc cần xử lý, lần sau hội ngộ."
"- Không tiễn." - Trình Phương hừ lạnh.
Cho đến khi bóng dáng hai người kia mất hút, Song Song ngồi xuống trường kỷ nói:
"- Con không muốn hôn sự này, con còn nhiều chuyện chưa giải quyết, không có tâm trạng đâu."
Trình Phương đồng tình:
"- Ta cũng không muốn, con gái ta như vậy ai mà xứng chứ. Chỉ là lão Tứ thẳng thắn quá, lại nói ra mất rồi."
"- Nếu hôm nay con không về thăm nhà thì có lẽ sẽ không bao giờ biết chuyện này."
"- Giờ bỏ qua mọi chuyện, cha con ta đi ăn gì đi, ta đói rồi."
"- Đi thì đi, xem ai ăn nhiều hơn nào?" - Song Song tinh nghịch cười.
"- Ta nhất định sẽ K.O con."
"- Chưa chắc đâu!"
"- Haha..." - Một cha một con đồng thanh cười, khung cảnh thật là hạnh phúc...
(Sở Thiết Lãnh - trùm buôn vũ khí, nguy hiểm khó lường, đến Mạc Thất Uông còn phải kính nể, luôn gây ra khó dễ cho con đường truy thê của đồng bọn :)) )