Họ nghĩ vậy liền sợ hãi cầm lấy vũ khí của mình. Đóng băng nửa thân người Ngưng Thủy rồi cô nói tiếp:
\- Giao những tên hại Anh Anh ra đây.
Đã thấy cô thi triển sức lực thì đã sợ sệt, có vài người đẩy những người đó lên. Nhàn Vũ thấy dây trong không gian ra trói lại. Bọn họ quyết kháng cự nhưng ngay sau đó liền thấy sợi dây đó càng siết chặt, liên từ bỏ việc thoát ra.
\- Có vậy là xong, các ngươi nếu lúc đầu ngoan như vậy thì đâu cần ta phải ra tay như thế này. Đây là tự làm tự chịu, đã bảo đưa ra từ đầu thì không nghe.
Đám trưởng lão nghe xong có chút đau tim, đệ tử thì cạn lời. Rõ ràng ngươi là yêu nữ nha. Ai biết ngươi nói thật hay không.
Nói được làm được, Nhàn Vũ sau khi bắt được Ngưng Thủy cùng những tên đệ tử kia liền bỏ đi để lại một đám người vẫn đang ngu ngơ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh, Lạc Anh mang theo "tù nhân" về môn giáo của mình. Ngưng Thủy luôn dùng ánh mắt thù hận nhìn hai người.
Đến nơi, Nhàn Vũ mở phòng ngự rồi dùng thẻ bài chứng minh thân phận. Hai tên canh gác thấy nó liền cúi đầu chào:
\- Chào tiền nữ giáo chủ.
\- Được rồi. Đưa ta vào đi.
Đi lòng vòng qua mấy cái mê trận mới đến sảnh chính. Vào thì cô liền thấy đám người ra đón tiếp.
Thấy quy củ như vậy thì cô cũng yên tâm rồi. Mang mấy tên hại Lạc Anh giao cho Hình Đường giải quyết. Còn đưa Lạc Anh đến cái phòng giành cho khách.
Tất nhiên Ngưng Thủy thì phải do Nhàn Vũ ra tay rồi. Bảo Dạ Ảnh ở ngoài canh chừng cho cô. Mở cấm chế cấm ngôn cho cô xong thì cô ta thở hồng hộc quát:
\- Đồ yêu nữ xấu xa nhà người. Ngươi là đồ hại người khác. Đồ gây chuyện với người khác. Vì sao ngươi cứ phải làm vậy với ta chứ....
Đợi Ngưng Thủy mắng người xong, Nhàn Vũ mới từ từ đến gần, nâng mặt cô ta lên. Dùng ánh mắt khiêu khích nói:
\- Đúng vậy thì sao? Ngươi làm gì được ta à. Với lại ngươi nói cho ta biết sao ngươi lại nhắm vào ta chứ.
\- Vì...ta ghét ngươi.
\- Vậy thôi sao?
\- Đúng...đúng.
Ngưng Thủy mồ hôi chảy ròng ròng, cô ta suýt nói ra mất rồi.
\- Đừng hòng giấu ta. Ta biết là ngươi đã trọng sinh.
\- Cái gì cơ ?
\- Ta biết là ngươi trọng sinh.
\- Ha ha. Vậy sao? Thảo nào....
\- Đúng vậy đó. Ngươi có muốn biết khi ta chết, ngươi đã bảo gì không ?
\- Chuyện gì?
"Chính miệng ngươi nói chuyện ngươi trọng sinh đó." Nhàn Vũ nhìn người đang cười điên cuồng, lạnh nói.
\- Nên ta quyết trả thù thôi. À, ta quên mất chưa hỏi vì sao ngươi cứ quyết tâm phải giết ta kiếp trước như vậy?
\- Ta sẽ không nói đâu.
\- Vậy sao?
Nhàn Vũ cười gian xảo, không khoan nhượng nhét một viên đan dược vào mồm cô ta. Ngưng Thủy thấy cả người đau đớn, linh khí không ngừng đi loạn trong cơ thể.
\- Ngươi....Ngươi làm gì...ta...v...vậy...hả?
\- Không có gì chỉ là đan dược khiến ngươi bị linh khí chạy loạn thôi.
\- Mau...g... giải c...cho ta.
\- Vì sao?
\- Ta...ta... sẽ n..nói tất ch..cho.. ngư...ngươi nghe.
\- Không cần thì ta cũng bắt ngươi nói được mà.
\- Làm...làm ơn...đi.
\- Được thôi.
Sau khi thở dốc vì bị linh khí tàn phá. Ngưng Thủy sợ sệt, nhìn Nhàn Vũ như gặp quỷ, không dám nhìn thẳng cô run rẩy nói.
Hóa ra Ngưng Thủy nhắm vào cái vòng cổ của cô nha. Trước khi trọng sinh đã thấy Nhàn Vũ lên thiên giới bằng nó nên quyết định lấy cắp.
Hóa ra là vậy nha. Không ngờ chiếc vòng này có sức mạnh lớn vậy. Thế thì cô lại càng phải cẩn thận hơn rồi.
Nhìn cái vòng cổ đang lấp lánh ánh lạnh. Chưa nhìn ra huyền thuật gì, cô lại cất nó vào không gian.
Ngưng Thủy sau khi nói xong thì ngất đi vì sợ bị cô ép tiếp. Nhàn Vũ thấy vòng hào quang của cô ta giảm đi thì yên lòng, vui vẻ hơn, bảo thuộc hạ nhốt cô ta lại.
\- Miên Miên à còn người nào thích nữ chính đại nhân không?
\- Vẫn còn ạ.
\- Họ tên, thực lực, quan hệ của nữ chính với tên đó.
\- Lục Vinh, thực lực Phân Thần trung kì, quan hệ với anh ta với nữ chính là nhất kiến trung tình. Anh ta có đặt một vòng ngọc bảo vệ nữ chính, lúc cô ta bị cô bắt thì liền có động tĩnh rồi.
\- Vậy sao? Thế thì thả cho cô ta một mạng đi. Có cách nào ghép nữ chính với nam phụ không?
\- Có ạ.
\- Thế thì để hai người đó với nhau đi.
....
Nhàn Vũ nói chuyện với Bạch Miên về việc ghép cặp Ngưng Thủy cùng nam phụ Lục Vinh. Nhàn Vũ nở nụ cười có chút quỷ dị, Bạch Miên thấy chắc chắn rằng cô có kế hoạch gì đó.
Xong xuôi thì cùng Dạ Ảnh đi về phòng mình.
Theo căn dặn của Nhàn Vũ thì họ vẫn phải để một phòng để có khi cô trở lại. Dù sao để lâu cũng bẩn nên cũng dặn họ phải dọn theo định kì.
Về phòng, hai ngươi vẫn như xưa sinh sống. Ăn, tắm, ngủ nghỉ rồi bắt đầu ngày mới.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngay sáng hôm sau, Nhàn Vũ đã nhận được tin Ngưng Thủy trốn thoát. Đó thật ra là cô cố tình thả cùng với cô biết là dù sao Ngưng Thủy vẫn còn hào quang là vẫn còn may mắn.