Nhàn Vũ nói xong, mặc kệ Hoàng Sư nghĩ gì trên gió, trên mây gì mà liền hôn vào trán anh. Cười mỉm, nhẹ nhàng nói:
\- Ngủ ngon nhé. Ta về đây, gặp lại sau.
Nhàn Vũ nói xong liền nhảy qua cửa sổ biến mất trong khoảng không mờ ảo ngoài cửa sổ kia. Để lại Hoàng Sư vẫn đang tiếp tục ngơ ngác kia trên giường.
Vậy là cô không làm gì mình sao?
Trong suy nghĩ của Hoàng Sư, phụ nữ chuyên gia thích chơi đùa với tâm can nhất là với những người có vẻ ngoài như hắn. Cô chính là người trên vạn người, dù có nói những lời đường mật kia cũng là chuyện bình thường, không ai nói gì cô cả vì cô có quyền làm như thế.
Hắn cũng biết đám nữ nhân chỉ cần chiếm được thân thể của nam nhân là liền thỏa mãn, không thèm đoái hoài đến nữa. Hắn cũng nghĩ cô cũng như vậy liền mặc kệ cho cô làm gì thì làm nhưng không, cô chẳng làm gì hết, chỉ cưng chiều hắn, ôn nhu, đối tốt chân thành không xâm phạm đến quyền riêng tư, thân thể của hắn. Vừa rồi cô hoàn toàn có thể chiếm đoạt hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ như vừa rồi hôn lên trán hắn một cái.
Vậy....Hắn có nên biết phải làm gì đây? Hắn có nên mở lòng không?
Hoàng Sư tiếp tục nhìn khoảng không mà Nhàn Vũ vừa rời đi, trong lòng tự nhiên thấy hơi mất mát vì cô không làm gì mình. Một chút thôi, Hoàng Sư ngượng ngùng nghĩ.
........
Nhàn Vũ trong lúc đó lại chuẩn bị công tác dẹp hậu cung của chính mình. Cố nhịn đau, nhịn nước mắt mà đau khổ tạm biệt những mĩ nhân xinh đẹp như hoa, thân thể như lửa kia.
Đám nữ nhân kia có người muốn đi cũng có người muốn ở lại vì trong cung khá là sung sướng nhưng ở ngoài kia, họ mới có thể tìm người đàn ông của đời mình để kết hôn dù sao trong cung họ cũng không được nguyên chủ sủng ái cho lắm. Nhưng có người được sủng ái như Quỳnh Nha, Diệp Linh,....lại càng không muốn rời đi. Nhưng Nhàn Vũ đành lấy lí do rằng không muốn tuyệt diệt dòng dõi của họ. Nên những mĩ nhân đó cũng đều buồn mà rời khỏi hoàng cung xa hoa, đẹp đẽ này.
Cô cũng thật sự luyến tiếc nha. Tất cả đều là vì tiểu phu quân anh đó. Sau này nhất định phải đòi cả gốc lẫn lãi từ anh nếu không thì cô nhất định lỗ to.
Việc dọn dẹp hậu cung của Nhàn Vũ tự dưng bùng phát khiến xôn xao dư luận khắp hoàng cung.
Rốt cuộc vì sao nữ hoàng lại giải tán hậu cung. Cô có ý gì vậy.
Đề tài này len lỏi từ trong cung đến tận khắp kinh thành. Bắt đầu trở thành đề tài để mọi người bàn tán trong khách điếm.
Tuy trên triều các quan tỏ vẻ bình thường nhưng đều thắc mắc, suy ngẫm. Nhàn Vũ dò xét một hồi liền nhận ra suy nghĩ trong đầu chúng.
\- Bổn nữ vương đã thấy mình trở lại bình thường, không còn nhiều hứng thú với nữ nhân nữa. Ta muốn có người nối dõi rồi. Không thể để hoàng tộc ta tuyệt diệt được nếu không tổ tiên sẽ trách ta cả mất, khiến Hoàng tộc.
\- Vậy ngài định tuyển người như thế nào vậy thưa nữ hoàng?
Lại bộ thượng thư dò hỏi cô. Nhà bà ta có một đứa con trai đang chuẩn bị đến tuổi gả đi rồi nhưng nếu trở thành sủng nam của nữ hoàng cũng tốt, có thể giúp cho bà ta thăng quan tiến chức lại càng tốt.
Nữ hoàng mới chỉ có nữ nhân bên cạnh chưa hiểu hết được đám nam nhân ngoài kia.
Vậy thì con trai bà ta cũng không phải là người ngu ngốc liền có thể giành được sủng ái của đế vương dễ dàng.
Nhưng duy chỉ có đời sẽ không thể nào như mơ được. Nhàn Vũ nghe xong vẻ mặt tiếp tục tựa tiếu phi tiếu.
\( Tựa tiếu phi tiếu: Như cười lại như không cười.\)