- Vợ yêu em mất hồn đi đâu rồi chúng ta lại làm chuyện nghiêm túc.
Không cần đợi Hà My đồng ý Trần Quốc Anh đã ấn người cô xuống phủ lấy cánh anh đào ngọt ngào. Tay không kiên nhẫn cởi bỏ áo sơ mi vướng bận.
- Chủ tịch nếu còn không đi sẽ trễ chuyến bay.
Giọng Lương Ái Linh đều đều lạnh lùng vang lên. Ánh mắt không né tránh nhìn thẳng hai người đang dính chặt nhau. Hồ Văn Trọng đầu càng cuối thấp khó nhọc nói ra từng tiếng trong cổ họng.
- Chủ...tịch...tôi đã...cố ngăn cản...nhưng giám đốc....
- Không muốn chết thì cút hết ra ngoài hết cho tôi!
Trần Quốc Anh tức đến tím mặt gầm lớn lửa bốc đến tận đỉnh đầu chuyện tốt của anh còn chưa kịp làm xong. Hà My bên cạnh thật chỉ muốn độn thổ mếu máo không thốt được câu nào.
Lương Ái Linh không cam cùng Hồ Văn Trọng đi ra vẫn không thể rời mắt liếc vào. Cô ta biết chọc giận Trần Quốc Anh sẽ có kết quả gì nhưng chính bản thân lại mất tự chủ làm ra cái loại chuyện ngu ngốc không có ích lợi này.
- Quốc Anh...có thể mặc quần áo vào chưa....
Hà My nhỏ giọng ủy khuất nói. Cô hôm nay không còn mặt mũi gặp người.
Trần Quốc Anh nắm hai cổ tay cô ấn lên thành ghế giọng khàn khàn vì lửa giận lẫn lửa dục đang thiêu đốt.
- Muốn mặc thì cũng phải làm xong đã. Anh hiện rất muốn em.
"Rầm" tiếng cửa va đập mạnh. Quốc Anh không nhịn được phun ra hai chữ "Khốn kiếp" không biết lần này lại là kẻ chán sống nào. Cặp mắt đen đục u ám nhìn ra phía cửa. Hồ Văn Trọng lúc này đang khổ sở muốn chen vào nhưng bị đám người tây trang đen thân hình cao lớn ngăn lại bên ngoài. Hà My hận không thể đập đầu chết tại chỗ.
- Nguyễn Hà My!
Sắt mặt cô lập tức trắng bệt nghe Nam Tuấn Kỳ thét lớn tên mình. Trần Quốc Anh vội quơ tay nhặt áo sơ mi của mình khoát lên Hà My. Mà Nam Tuấn Kỳ cũng đã bước tới cởi vest choàng qua che phủ cô động tác thuần thục ôm gọn thân ảnh nhỏ bé. Quốc Anh giữ lại cánh tay hắn ngăn cản.
- Chủ tịch Nam muốn mang người của tôi đi cũng không xem tôi đã đồng ý chưa.
Hà My ngước nhìn con ngươi Nam Tuấn Kỳ đầy sát khí lại quay qua Trần Quốc Anh hàn khí bức người. Để ngăn đại chiến có thể xảy ra cô đành hy sinh thân mình.
- Quốc Anh...em đi cùng Kỳ trước sẽ nói chuyện với anh sau.
Trần Quốc Anh vẫn không có ý định buông tha mặt hằn lên đối địch. Hà My bày ra biểu cảm đáng thương tha thiết dùng ánh mắt cầu khẩn. Cuối cùng Quốc Anh cũng thả tay ra hừ hừ híp mắt. Nam Tuấn Kỳ cũng không nói lời nào bước chân đầy nội lực mang Hà My rời đi. Đám người hộ tống cũng nhanh chống theo sau.
Hồ Văn Trọng lau mồ hôi đang rịn đầy trán tay chân run lẩy bẩy như đang bơi ở Bắc Cực miệng lắp bắp.
- Chủ....chủ....
- Mang cho tôi cái áo khác.
Trần Quốc Anh nhàn nhạt thốt ra không chút biểu tình trong ngữ điệu.
- Hả???
Văn Trọng càng kinh hãi tột đột mới vừa rồi chủ tịch nhà anh ta còn đùng đùng phát hỏa giờ lại điềm tĩnh lạ thường. Là giận quá hóa điên hay bị ma nhập?
- Còn không đi?
- Dạ....đi ngay....đi ngay...
Văn Trọng nhanh như tên bắn lao ra ngoài lòng mừng thầm mình đã thoát nạn. Chỉ là vài ngày sau mới biết vị chủ tịch nào đó muôn đời tàn ác điều anh ta đến chi nhánh mới mở ở vùng thôn quê thiếu thốn đủ thứ mà nơi đó lại còn đang lụt lội hoành hành.
Nam Tuấn Kỳ ngồi trong xe tay vững chắc ôm lấy Hà My một tiếng cũng không nói khiến cô bị khủng bố tinh thần đến thở cũng không dám thở mạnh. Bỗng mũi cô ngưa ngứa "hắt xì" một cái. Một tầng im lặng bị phá vỡ Nam Tuấn Kỳ nhìn xuống khuôn mặt góc cạnh vẫn còn phẫn nộ.
- Em lại có thể làm ra loại chuyện này với Trần Quốc Anh?
- Trai chưa vợ gái chưa chồng tại sao lại không thể.
Cô thãn nhiên nói ra. Hắn thả cô ngồi bên cạnh tay xoa xoa huyệt thái dương.
- Bao nhiêu đàn ông em không chọn tại sao cứ phải là Trần Quốc Anh.
Hà My ổn định tư thế sử lại quần áo sóc sết.
- Chuyện tình cảm đâu phải muốn là sẽ theo ý mình. Em trốn tránh 2 năm đến cuối cùng vẫn không trốn khỏi.
Hắn ngạc nhiên nhìn cô.
- Trốn tránh 2 năm?
Cô khẽ gật đầu trút ra một tiếng thở dài.
- Lúc trước em từng thích Trần Quốc Anh anh cũng đã biết. Em dùng đủ mọi cách để được chức vụ thư ký của Quốc Anh nữa năm theo đuổi tình yêu một phía nhưng anh ấy vẫn là không chút động lòng. Cho đến khi Lương Ái Linh xuất hiện biết bản thân mình không còn cơ hội nên em chọn rút lui nào ngờ Trần Quốc Anh này em càng tránh anh ta lại càng bám dính trêu đùa vì không muốn bản thân tiếp tục bị bởn cợt em quyết định cùng anh sang Mỹ gầy dựng sự nghiệp với mong muốn không còn bị đè ép dưới thế lực của Quốc Anh. Nhưng khi trở về em mới biết anh ấy và Ái Linh không hề tiến xa hơn và đối với em Quốc Anh cũng không phải là đùa dỡn như em nghĩ.
- Cũng không có gì lâm ly bi đáp.
Nam Tuấn Kỳ nhận xét một cách phũ phàng sau khi nghe xong thiên tình sử của cô. Cô đã hết sức truyền cảm để kể vậy mà cái tên tim tàn này chỉ như nghe chuyện phiếm không chút đồng cảm.