Như Tuyết cứ bất tỉnh như vậy, có điều lúc này trừ bác sĩ không có ai lại có tinh lực đi bận tâm Như Tuyết té xỉu. Lý Vạn Sơn của Lý thị mất quá mức đột nhiên, tất cả mọi người không có chuẩn bị kỹ càng, cũng không có biện pháp tiếp nhận sự thật này. Trong lúc nhất thời, mọi người duy nhất có thể làm chính là vây ở trước mặt di thể Lý Vạn Sơn, khóc lóc thê thảm.
Viện trưởng Đổng thân là bạn tốt nhiều năm của Lý Vạn Sơn, cũng rất khó tiếp nhận sự thật này. Trước mắt Lý Vạn Sơn đã mất, những người này lại khóc thút thít ở chỗ này, lúc trước nếu không phải là bọn họ, sao bạn tốt có thể đi sớm như vậy.
"Kiến Thành, ông hãy nén đau buồn thuận theo biến cố, cha đã mất. Chúng ta cũng phải chăm sóc mẹ, sáng sớm hôm nay thân thể của mẹ vẫn không ổn, tôi cũng vẫn chưa thông báo cho mẹ chuyện cha cấp cứu. Hiện tại, chúng ta có phải là nên nói cho mẹ một tiếng, chỉ là, thân thể của mẹ làm sao chịu được chuyện như vậy." Vợ Lý Kiến Thành nói tới chỗ này lại xoa xoa nước mắt.
"Bà là dâu cả, bây giờ bà về nhà ở cùng với mẹ, tuyệt đối không được kích thích đến mẹ. Chuyện nơi đây cứ giao cho chúng tôi được rồi, chỗ mẹ tôi sẽ giao cho bà biết chưa? Mẹ rất thương Tĩnh Xu, bà bảo Tĩnh Xu cùng với bà cố gắng an ủi mẹ, cha đã mất, mẹ tuyệt đối không thể lại xuất hiện chuyện gì nữa."
Lý Kiến Nghiệp nghe được lời của vợ, thở dài, suy nghĩ một chút mới mở □ thay mặt nói. "Kiến Nghiệp, ông yên tâm tôi sẽ chăm sóc tốt mẹ." Nhiều năm vợ chồng, chỉ cần vừa mở miệng cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì, lúc này là thời điểm tốt nhất biểu hiện ở trước mặt lão phu nhân, phòng lớn bọn họ đương nhiên phải cướp được cơ hội tốt này vào lúc tất cả mọi người còn chưa xoay chuyển tinh thần.
"Chị dâu, em đi cùng với chị, mấy ngày nay đều là em ở cùng với mẹ, em rành rẽ thân thể của mẹ nhất. Cha mất rồi, em là con gái của mẹ cũng đi theo cùng chị dâu. Chị dâu, chúng ta đi thôi!" Lý Ngọc Lam phản ứng cũng không chậm, nghe lời anh cả chị dâu nói, vội theo ở phía sau mở miệng.
"Làm sao lại đi như vậy? Đều là con gái của mẹ, tại sao cô hai lại đến ở cùng mẹ, chúng tôi lại phải ở chỗ này. Không được, tôi cũng nhanh chân đến thăm mẹ, tôi chính là con gái lớn của mẹ." Lý Ngọc Nhu nhìn hai người cùng nhau đi xa, sắc mặt từ từ trở nên dữ tợn, hung hăng dậm chân, bèn muốn rời đi theo.
"Các người ầm ĩ đủ chưa? Cha mới vừa qua đời, các người lại vì chút chuyện nhỏ này mà cãi lộn ở nơi này, có phải là muốn tất cả mọi người xem chuyện cười của nhà họ Lý chúng ta hay không?" Rốt cuộc khí thế Lý Kiến Nghiệp nhiều năm bày ở chỗ này, thấy Lý Kiến Nghiệp tức giận, lại nhìn một chút Lý Vạn Sơn trên giường, Lý Ngọc Nhu không cam lòng lầm bầm một tiếng, lập tức nhào tới trên người của Lý Vạn Sơn. "Cha, cha, làm sao cha cứ như vậy mà đi? Cha có biết hay không cha đi rồi, hiện tại con rất nhớ cha, rất nhớ cha."
---
"Như Tuyết, con có thể coi như đã tỉnh rồi hả? Ông biết rõ chủ tịch mất, con không chịu nổi kích thích lớn như vậy, nhưng người chết không thể sống lại, người còn sống như chúng ta không thể để cho ông ấy thất vọng. Nhất là Như Tuyết, con biết đó, con càng phải kiên cường biết chưa?" Lý Bách Niên vừa thấy Lý Như Tuyết yên lặng rơi lệ, mở miệng an ủi khuyên giải nói.
"Con biết rõ ông nội đã không còn ở đây, cũng là vì con, ông nội mới có thể lo lắng như vậy. Vì ông nội, con cũng sẽ cố gắng tỉnh lại. Ông nội (LBN), con đã khỏe lắm, ông yên tâm đi. Không biết ông có thể giúp con xin nhìn ông nội một chút hay không? Hiện tại hai chân con như nhũn ra, chỉ có thể xin nhờ ông nội."
Lý Như Tuyết không có tình cảm gì quá lớn đối với Lý Vạn Sơn, lúc đầu té xỉu cũng là không thể tiếp nhận sự thật này. Nhưng bây giờ chuyện đã như vậy, Lý Vạn Sơn đột nhiên mất, thời gian mấy ngày này sợ là mình không thể thoát thân, muốn liên hệ với tài xế phía ngoài một chút, không nên để cho người kia lo lắng cho mình mới phải. Lý Bách Niên gật đầu một cái, hiểu Lý Như Tuyết có thể cần một mình yên lặng một chút, săn sóc đi ra ngoài, thay Như Tuyết đóng kỹ cửa lại.
"Lục Sinh, ông nội em mất rồi, đều là bởi vì em, nếu không phải là em bị bắt cóc, ông nội cũng sẽ không cấp đến tức giận công tâm. Em là tội nhân, tội nhân! Lục Sinh, bây giờ em thật sự rất áy náy, rất tự trách. Nếu như ông trời có thể nghe được em kêu gọi, em thật sự hi vọng có thể dùng tánh mạng của em để đổi ông nội của em trở về."
"Như Tuyết, sinh lão bệnh tử đều là định số cuộc sống. Ông nội em biết em không sao, cho dù đi rồi cũng sẽ nhắm mắt. Mấy ngày nay, em phải chăm sóc mình thật tốt, nếu như em cần, bất cứ lúc nào có thể gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào nhà của tôi cũng mở rộng với em. Chờ chuyện ông nội em bên này yên bình lại, không bằng đến chỗ tôi ở tạm mấy ngày, như vậy cũng có thể giảm bớt cơ hội nhìn vật nhớ người, tâm tình có thể được trở lại yên tĩnh." Nghe được lời nói thân thiết, lời mời ân cần của người đàn ông, Như Tuyết nhếch miệng lên một độ cong to lớn, hít sâu một hơi, ép xuống vui sướng trong lòng, giọng nói trở nên trầm thấp, "Lục Sinh, vậy sẽ gây phiền toái anh. Vào lúc này có người bạn như anh là chuyện may mắn nhất trong đời em. Nếu như không có anh, em cũng không biết bày tỏ những oan ức này về phía ai, dù sao ngoại trừ anh, những người khác đều cho là ông nội chết, không thoát khỏi quan hệ với em."
"Em yên tâm dù là lúc nào, tình huống thế nào, tôi đều sẽ đứng ở bên cạnh em. Vào lúc ngày đó tôi cứu em, chúng ta chính là bạn bè, giữa bạn bè cần gì phải nói những lời khách sáo kia." Để điện thoại xuống, Lục Sinh tùy ý ném điện thoại đến một bên. Lý Như Tuyết này bắt đầu dễ dàng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, vừa xảy ra anh hùng cứu mỹ nhân đã làm cho tâm hồn thiếu nữ của Lý Như Tuyết ngầm cho phép. Có điều cuộc trao đổi này của mình quả thật đã thua thiệt rồi, suy nghĩ một chút giao ước mình và Lý Kiến Nghiệp đạt thành, tương lai một khoản tài sản lớn như vậy quả thật đã hời cho Lý Kiến Nghiệp. Bản thân Ngân Hồ quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, gia sản để dành được cũng chưa chắc có thể so sánh được với Lý Như Tuyết này. Phải biết, Lý Vạn Sơn lại là nhà giàu nhất thành phố S, cứ như vậy mà hời cho Lý Kiến Nghiệp, người đàn ông này cũng không thể cam lòng. Phải biết vì đạt thành mục đích này, mua được bọn cướp, kế tiếp để cho bọn họ chạy trốn, những thứ này đều phải cần tiền để giải quyết.
"Hai người các người còn có mặt mũi tới nơi này. Nếu không phải là cô, cha cũng sẽ không như vậy, chúng tôi không muốn gặp lại các người, các người còn không cút cho tôi, cút cho tôi." Sau khi gọi điện thoại, Lý Như Tuyết đi xuống từ trên giường bệnh, dựa theo chỉ dẫn đi tới phòng bệnh đặt thi thể Lý Vạn Sơn. Bởi vì thân phận Lý Vạn Sơn đặc biệt, bệnh viện dành cho ưu đãi, không trực tiếp đưa đến nhà xác, mà là để trong một phòng bệnh đơn độc trước, để những người bên trong ổn đình cảm xúc lại đi sắp xếp hậu sự sau đó.
"Cô, cô đừng chỉ trích ông nội. Ông nội là trưởng bối của cô, con biết rõ cô oán trách con hận con, những thứ này cô có thể phát tiết đối với một mình con là được rồi. Con tự nhiên sẽ không trách cô, chỉ là những thứ này không có quan hệ với ông nội. Ông nội đã lớn tuổi như vậy rồi. Cô, con van cầu cô, cô đừng làm khó ông nội."
Vốn chính là mặt không có chút máu, được y tá dìu đỡ đi tới nơi này, Như Tuyết đang nước mắt như mưa vội hết lời cầu xin trước mắt khiến tất cả mọi người sinh lòng thương tiếc, ánh mắt của Lý Ngọc Nhu nhìn cũng thêm mấy phần bất mãn. Rốt cuộc đối diện chỉ là một ông lão và một đứa bé, người phụ nữ này cần gì dồn ép không tha, vốn là người kia cũng chịu đựng chưa được mấy ngày, bây giờ không còn ở đây rồi, cũng coi là giải trừ đau khổ trước thời gian, đều là người một nhà, cần gì phải so đo những chuyện này.
Gần đây bác sĩ y tá ở phòng bệnh vip cũng có nghe nói đối với tình huống nhà họ Lý, ở trong mắt bọn họ thì Lý Như Tuyết trước mắt xem ra thật là đáng thương, ông nội duy nhất có thể dựa vào đã không còn, nhưng những người còn lại nào sẽ coi cô như người nhà.
"Cô mặt mũi trắng nhợt là thứ gì? Kêu ông nội gì đó? Nhà họ Lý chúng tôi mới không có ai thừa nhận thân phận của cô. Nếu cô cảm thấy oan ức, thì cút cho tôi. Chỗ chúng tôi không cần cô, cô còn không dẫn theo ông nội của cô cút cho tôi!"
Mấy ngày qua, cơn tức giận của Lý Ngọc Nhu không tìm được đối phương phát tiết, bây giờ nghe Lý Như Tuyết chống đối, lại nhìn một chút ánh mắt không đồng ý của những người khác, tất cả cáu kỉnh đều bắt đầu bộc phát vào đúng lúc này.
"Chị cả, đừng ầm ĩ nữa. Như Tuyết, con cũng vậy, đó là bề trên của con, làm sao con có thể lên tiếng chống đối, còn không nói xin lỗi với chị cả. Lại nói, cũng khó trách chị cả trách cứ con, rốt cuộc cha đi không thoát khỏi quan hệ với con." Lý Thủ Thành cũng cảm thấy được sảng khoái giống vậy đối với Lý Như Tuyết bị chửi, chỉ là hiện tại có người ngoài ở đây, vẫn là phải ra mặt nói ra đôi câu.
"Như Tuyết, chúng ta đi, nơi này không hoan nghênh chúng ta. Ông nội chịu oan ức không tính là gì, nhưng ông nội không nỡ bỏ con. Đi thôi, chủ tịch ở trên trời cũng có thể thấy tất cả, hiểu tâm lòng của chúng ta." Lúc trước, Lý Bách Niên chịu nhịn Lý Ngọc Nhu chỉ trích chính là vì để Lý Như Tuyết thấy một màn như vậy, bây giờ đã đạt thành mục đích, đương nhiên sẽ không ở đây chịu loại oan ức này nữa, trực tiếp kéo tay Như Tuyết xoay người rời khỏi nơi này. Lý Vạn Sơn đã không còn, ông cũng không cần phải dây dưa tiếp với những người nhà họ Lý này, chỉ chờ về đến nhà liên lạc luật sư của chủ tịch, đợi đến lúc công bố di chúc thừa kế di sản của Lý Vạn Sơn là tốt rồi.
"Ông nội, lần trước con ở trong nhà bạn rất tốt. Mấy ngày nay, con muốn một mình yên lặng một chút, nếu về đến nhà thì con sẽ nhớ đến ông nội, lòng của con thật sự rất khó chịu. Ông nội, không bằng để cho con đến ở trong nhà bạn, nếu như có chuyện thì ông lại gọi điện thoại cho con." Từ trong bệnh viện ra ngoài, Lý Như Tuyết dừng bước, lúc này cô cũng không muốn đến trong nhà Lý Bách Niên, cô cần tìm một chỗ suy nghĩ một chút tiếp đó phải làm như thế nào. Lý Bách Niên không ngờ lúc này Như Tuyết còn muốn đi những chỗ khác, nhíu mày.
"Như Tuyết, thân thể của con không khỏe, vẫn là cùng ông nội về nhà đi. Nếu con thật sự muốn đến trong nhà bạn, không bằng ông nội cùng đi với con, nếu một mình con thì ông nội cũng không yên lòng. Nếu con lại xuất hiện điều bất trắc gì, làm sao ông nội xứng đáng với chủ tịch ở trên trời."
Thấy thái độ này của Lý Bách Niên, Lý Như Tuyết cũng biết lần này là không cách nào hành động một mình, dù sao thì để Lý Bách Niên biết cũng không sao. Lý Như Tuyết gật đầu, vừa lên xe của Lý Bách Niên, vừa gọi đến chỗ Lục Sinh.
"Anh chính là Lục tiên sinh, lần trước làm phiền anh mới cứu Như Tuyết. Ơn lớn như vậy, tôi thật sự là không biết cảm ơn như thế nào, hôm nay còn phải phiền Lục tiên sinh chăm sóc Như Tuyết, thật là áy náy, thêm phiền cho Lục tiên sinh anh rồi."
Nhìn chỗ ở của người trước mắt, ở thành phố S này vẫn là chỗ thuộc về tầng lớp thượng trung lưu, Lý Bách Niên không có ấn tượng gì người trước mắt, có điều từ trong hỏi han với nhau biết trước kia người này làm ăn ở nơi khác, *d&d#l@q^d<.com> mấy năm này mới đến thành phố S phát triển, hiện tại tự mình thành lập một công ty, làm mậu dịch xuất nhập cảng.
"Lý lão tiên sinh thật là khách sáo, tôi và Như Tuyết cũng coi là vừa gặp mà như đã quen, hiện tại Như Tuyết có khó khăn, làm sao tôi có thể cự tuyệt. Mấy ngày nay ở trước mặt tôi, Như Tuyết cứ nhắc tới cô ấy có một ông nội, nói ông nội thương yêu cô ấy dường nào, hôm nay gặp được Lý lão tiên sinh, rốt cuộc đã tin tưởng lời nói của cô bé Như Tuyết, cô ấy thật sự rất may mắn có một vị ông nội như ngài vậy." Lời Lục Sinh khiến Lý Bách Niên kinh ngạc nhìn Lý Như Tuyết bên cạnh một cái. Lúc đầu nghe nói Như Tuyết xem trọng muốn đến trong nhà một người bạn, trong lòng Lý Bách Niên đã có một chút không ổn, hôm nay tự mình thấy Lục tiên sinh trẻ tuổi anh tuấn trước mắt, Lý Bách Niên càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình.
Nhưng bây giờ nghe được lời của Lục tiên sinh này dường như không biết thân thế phức tạp của Lý Như Tuyết, Lý Bách Niên mới hơi thả lỏng một chút, xem ra phải xử lý xong chuyện di chúc nhanh một chút, nếu không đêm dài lắm mộng, phải biết một khi phụ nữ rơi vào lưới tình thì sẽ không chịu sự khống chế của mình.
"Con bé Như Tuyết này rất hiểu chuyện. Như Tuyết, ông cũng có chuyện đi trước. Nếu như con có chuyện cứ gọi điện thoại cho ông nội, biết không? Lục tiên sinh, vậy Như Tuyết sẽ giao cho anh, hi vọng anh giúp đỡ chăm sóc thật tốt."
---
"Mạn Dao, anh mới vừa nhận được điện thoại, ngày hôm qua ông cụ Lý qua đời ở trong bệnh viện." Những ngày qua ở nước ngoài là thời gian vui vẻ nhất của Trương Hạo Đình và Lý Mạn Dao, trừ hai ngày đầu bận rộn công việc, thời gian khác hai người lại như người yêu đang làm những chuyện mà tất cả người yêu nhau làm. Dù sao ở đây cũng không có ai biết bọn họ, cũng không sợ bị phóng viên và người quen thấy, họ hoàn toàn thả lỏng, hưởng thụ kỳ nghỉ khó có được này.
Ai biết hôm nay lại nhận được cấp dưới gọi điện thoại tới, Trương Hạo Đình nhìn Mạn Dao đang nghiên cứu hành trình kế tiếp bên kia, suy nghĩ phải làm sao mở miệng để nói chuyện này.
"Ông ấy mất rồi, em đã biết." Lúc Mạn Dao nghe được tin tức này, bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Đời trước lúc biết mình chết thì Lý Vạn Sơn còn sống khỏe mạnh như vâm, đời này bởi vì liên quan tới cô sống lại, rất nhiều chuyện cũng xảy ra thay đổi, Mạn Dao đã sớm có chuẩn bị việc Lý Vạn Sơn qua đời.
Người kia đã không có bất kỳ quan hệ gì với cô, nhìn Trương Hạo Đình đang lo âu nhìn mình, một chút oán hận cuối cùng của Mạn Dao cũng biến mất không thấy tăm hơi, có người yêu dấu ở bên cạnh, tại sao còn phải quấy rối cảm xúc của mình vì những người không quan trọng kia chứ. Cô vẫn là bàn bạc cẩn thận một chút sau đó muốn đi nơi nào, đây chính là một lần hiếm có hai người xuất ngoại nghỉ phép, nếu như bỏ lỡ sau này rất khó mới có nữa.