Editor: trang bubble ^^
Lý Kiến Nghiệp cũng đoán được sớm muộn cha cũng sẽ biết chuyện này, có điều không ngờ trước khi ông còn chưa nghĩ rõ ràng giải thích chuyện này với cha như thế nào, cha đã biết việc này từ trong miệng những người khác.
Nhìn cha giận dữ, Lý Kiến Nghiệp đã có thể nghĩ đến những người có ý đồ riêng kia sẽ nói ra cái gì ở bên tai cha. Bắt đầu từ khi mình trở thành tổng giám đốc công ty, Lý Kiến Nghiệp đã bắt đầu bồi dưỡng thân tín của mình ở Lý thị.
Giống như là chuyện làm ăn ở nước Mĩ kia, ban đầu vì không để cho mấy anh chị em mình tham dự ở trong đó, tất cả hoạt động đều là thân tín của bản thân xử lý, cũng là như thế, mới có thể giấu giếm chuyện kia thời gian dài như vậy. Nhưng hôm nay đối mặt sự chỉ trích của cha, Lý Kiến Nghiệp hiểu rõ tính tình Lý Vạn Sơn nên chẳng hề nói một câu, chỉ yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi cha hết giận rồi giải thích.
"Kiến Nghiệp, không phải là con không biết thân thể cha con, con cũng lớn tuổi như vậy, sao lại giống như trẻ con thế, không nghĩ chia sẻ một chút cho cha con, ngược lại chọc cho cha con tức giận. Lão gia, ông cũng thế, lớn tuổi như vậy, thân thể mới là quan trọng nhất. Đứa bé Kiến Nghiệp này luôn luôn chín chắn, chính là lần này đã làm sai điều gì, cũng là có một số nguyên nhân đặc biệt, chờ một lát tôi bảo Kiến Nghiệp cẩn thận giải thích cho ông một chút. Kiến Nghiệp, còn không đỡ cha con ngồi xuống."
Lão phu nhân nghe được con dâu lớn cầu cứu, vội vàng đi xuống từ trên lầu, gõ cửa phòng sách, giải vây cho Lý Kiến Nghiệp.
"Con trai ngoan của bà, bà vẫn là hỏi một chút nó đã làm cái gì. Nói cho anh biết, tôi còn chưa có chết, tôi không phải chỉ có một mình anh là con trai, hôm nay nếu anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý, có tin tôi lập tức gọi điện thoại cách chức Tổng giám đốc của anh hay không?" Trước mắt, Lý Vạn Sơn quan tâm nhất chính là quyền uy nhất quán của ông ở công ty và ở trong nhà, tập đoàn nhà họ Lý chỉ cần ông sống trên đời một ngày, cũng không cho phép có người lung lay địa vị của ông.
Chuyện Lý Kiến Nghiệp giấu giếm lần này, đụng chạm tới cấm kỵ của Lý Vạn Sơn, mới có thể khiến Lý Vạn Sơn hoàn toàn không băn khoăn mặt mũi của Lý Kiến Nghiệp, trực tiếp khiển trách ập xuống đầu.
"Cha, chuyện này cha nghe con giải thích. Bên nước Mĩ nhất định là nhà họ Trương nhúng tay vào. Từ sau khi biết tin tức này, con đã suy nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện này, có điều chuyện tiến triển cũng không thuận lợi. Con đã để cho trợ lý của con tự mình đi nước Mĩ một chuyến, hi vọng cô ấy có thể biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng ai biết nhà họ Trương lại lặng yên không tiếng động đã gia hạn với nước Mĩ, từ đầu tới đuôi cũng không cho nhà họ Lý chúng ta biết. Cha, con vừa mới biết được việc này từ chỗ trợ lý, vốn tính toán hai ngày nay sẽ giải thích với cha, chẳng qua không ngờ cha lại sớm biết rồi. Cha, chuyện này là con làm sai."
Lý Kiến Nghiệp không nói lời cầu xin tha thứ cho mình, chỉ đẩy nguyên nhân tới trên người của Trương Hạo Đình.
"Lão gia, bây giờ không phải là lúc dạy dỗ Kiến Nghiệp, tuy là tôi không hiểu chuyện làm ăn này, nhưng cũng biết hôm nay quan trọng nhất là nghĩ ra một biện pháp ứng đối. Đứa bé Kiến Nghiệp này cũng là lo lắng thân thể của ông, không phải bác sĩ nói thân thể của ông không chịu nổi kích thích, Kiến Nghiệp mới có thể tự chủ trương."
Đợi đến khi Lý Kiến Nghiệp nói xong việc đã xảy ra, lão phu nhân tiếp tục mở miệng cầu cạnh cho Lý Kiến Nghiệp. Lý Vạn Sơn còn định nói gì đó, chỉ là ngực đột nhiên quặn đau từng đợt, "Lão gia, cha, cha sao vậy? Nhanh, gọi bác sĩ tới, nhanh, lão gia."
"Cô, ông nội nhập viện rồi. Dạ, con biết rồi, con lập tức đến ngay." Mạn Dao ở trong bệnh viện ở hai ngày, người của nhà họ Lý còn tưởng rằng Mạn Dao ở trong nhà Lâm Tử Tô, cũng không để ở trong lòng. Đối với lão phu nhân mà nói, Lý Mạn Dao đêm không về ngủ, nếu như ầm ĩ ra chuyện gì, ngược lại một chuyện tốt khó được, đương nhiên sẽ không ngăn cản, gọi điện thoại hỏi thăm.
"Hạo Đình, ông nội đột nhiên bệnh tim trướng tái phát, bác sĩ đang cấp cứu. Mới vừa rồi, cô gọi điện thoại cho em, em phải lập tức đến bệnh viện một chuyến." Bệnh viện của Lý Vạn Sơn cũng không phải chung bệnh viện với Mạn Dao ở bây giờ. Vào lúc điện thoại Mạn Dao reo, Trương Hạo Đình đã bỏ xuống tài liệu trong tay, hai ngày nay tuy nói là ở bệnh viện cùng Mạn Dao, nhưng thư ký cũng đưa tất cả tài liệu phải phê duyệt đến trong phòng bệnh.
"Lý lão nằm viện, vậy anh đưa em đến bệnh viện, nhưng không đi lên với em. Anh đoán chừng ông cụ Lý đã biết chuyện bên nước Mĩ kia rồi, em cũng cẩn thận một chút." Hai ngày sau khi kiểm tra đã xác định trên người Mạn Dao không có gì đáng ngại. Hai ngày nay sớm chiều ở chung với Mạn Dao, cũng là cơ hội hiếm có đối với hai người, bây giờ đã đến lúc, bọn họ cũng nên đi làm chuyện của mình.
"Mấy ngày nay chắc là em phải ở với ông nội em, chỗ Dương Quang, anh sẽ tự mình đi cảm ơn. Vốn là ngày hôm trước đã muốn tự mình nói cám ơn, giờ thì tốt rồi đẩy tới hôm nay." Nghe được Trương Hạo Đình nói muốn đi gặp Dương Quang, Mạn Dao gật đầu một cái. Dương Quang là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng nếu như quả thật phải cảm ơn thì Trương Hạo Đình có thể trợ giúp Dương Quang nhiều hơn so với mình.
"Cô, ông nội sao rồi? Con mới vừa nhận được điện thoại, liền chạy đến đây." Lúc Mạn Dao đến bệnh viện, Lý Vạn Sơn cấp cứu còn chưa kết thúc, ngoài mặt trong những người nhà họ Lý này thì Lý Ngọc Lam là một người thương yêu Mạn Dao nhất, lần này cũng là Lý Ngọc Lam chủ động gọi điện thoại cho Mạn Dao. Bây giờ thấy Mạn Dao, Lý Ngọc Lam cũng trực tiếp gọi Mạn Dao tới bên cạnh.
"Tình huống trước mắt không lạc quan lắm. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thì cô cũng không rõ lắm, cô cũng là nghe lời anh cả nói mới chạy tới từ công ty. Mạn Dao, con cũng đừng quá lo lắng, ông nội người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện gì." Người đứng ở một bên khác nghe được những lời này của Lý Ngọc Lam, hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói gì đó.
"Hiện tại là lúc nào rồi, nếu các người muốn mất mặt thì tất cả đều rời khỏi đây cho tôi. Cha các người còn cấp cứu ở bên trong, những đứa làm con cái như các người cũng làm tôi quá là thất vọng." Vẫn ngồi ở một bên im lặng không nói, khi nghe tới tiếng hừ lạnh này thì lão phu nhân trực tiếp nổi giận lên.
"Mẹ, con." Lý Ngọc Nhu không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lần này chọc cha tức đến bệnh viện là anh cả, việc làm sai trước đó cũng không có quan hệ với bà. Nói như vậy, mình là một vô tội nhất người trong đó. Cho tới nay, Lý Ngọc Nhu đều cảm thấy cha mẹ rất không công bằng, đối xử với mình hoàn toàn không bằng mấy em trai em gái kia.
"Được rồi, đừng nói nữa, để cho người ta xem chuyện cười của nhà họ Lý chúng ta." Lão phu nhân chỉ cảm thấy một trận đau đầu đối với đứa con gái lớn hoàn toàn không có ánh mắt này. Loại nơi công cộng như bệnh viện này, gây ra chuyện như vậy không phải để người ngoài xem chuyện cười của nhà họ Lý bọn họ. Về phần Lý Vạn Sơn trong phòng cấp cứu có thể chịu đựng qua hay không, việc này cũng không ở trong phạm vi suy nghĩ của lão phu nhân.
Kể từ sau khi Lý Vạn Sơn không quan tâm tới ý của bà dẫn Lý Mạn Dao tới nhà họ Lý, bà cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với Lý Vạn Sơn. Trước mắt, Lý Vạn Sơn tốt nhất không nên mất đi như vậy, dù sao cục diện hiện tại của nhà họ Lý còn chưa ổn định. Nhưng nếu Lý Vạn Sơn bệnh tình nguy kịch tê liệt, ngược lại chuyện lão phu nhân hy vọng là không có Lý Vạn Sơn, tập đoàn nhà họ Lý cũng chỉ có thể dựa vào mấy đứa con của mình.
"Bác sĩ, cha tôi sao rồi?" Sau hai giờ, cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, người của nhà họ Lý vội vàng vây lại.
"Tình huống không phải rất lạc quan, còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Lão phu nhân, chúng tôi sẽ cố hết sức. Trước mắt là phải đưa Lý đổng các vị đến phòng bệnh ICU, các vị không tiện thăm hỏi. Người nhà phái đại biểu tới đây, tôi có vài lời muốn thông báo với các vị một chút." Bác sĩ vừa dứt lời, Lý Kiến Nghiệp đi ra đầu tiên, mấy đứa con khác cũng đi ra ngoài theo, nhìn đối phương, ai cũng không tin tưởng đối phương.
"Các người đều đi đi, tôi sẽ ở chỗ này cùng với mẹ." Vợ Lý Kiến Nghiệp đỡ lão phu nhân dịu dàng mở miệng. Làm bộ tốt bụng, Lý Ngọc Nhu trừng mắt liếc chị dâu cả đối diện, đi nhanh mấy bước tới bên cạnh bác sĩ.
"Bác sĩ, ông nói thật với chúng tôi, lần này có phải là cha tôi rất tệ hay không, chúng tôi phải đi làm, nói những gì?" Vừa đến phòng làm việc, Lý Ngọc Nhu đã vượt lên trước một bước mở miệng nói.
"Lý tiểu thư, Lý tiên sinh, lần trước chúng tôi đã nói ông cụ Lý không thể bị kích thích nữa. Lần này đến trước mắt, ông cụ Lý còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, các vị cũng biết thân thể ông cụ Lý, lần này để lại khả năng phát bệnh rất lớn, trang@dđlqđ@bubble editor các vị làm người thân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng."
Lời của bác sĩ khiến sắc mặt mọi người thay đổi. Tuổi cha đã lớn rồi, có một ngày như vậy bọn họ cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng di chúc của cha thì phân như thế nào. Theo bọn họ biết, tất nhiên trước kia có lẽ là cha cũng đã lập xong di chúc. Luật sư Tôn vẫn phụ trách thủ tục luật pháp của cha, trong ngày thường luật sư Tôn này cũng không thân thiết với bọn họ, lần này bọn họ nhất định phải cố gắng khơi thông một chút với luật sư Tôn trước những người khác.
"Dĩ nhiên đây là tình huống xấu nhất, chúng tôi làm bác sĩ thì trách nhiệm chính là phải nói cho rõ ràng toàn bộ tình huống với người thân. Chỗ Lý lão tiên sinh, chúng tôi cũng sẽ hết sức." Bác sĩ nhìn mọi người ở đây im lặng, tiếp tục mở miệng nói.
"Bác sĩ, chúng tôi biết rồi, các vị nhất định phải hết sức." Vào lúc Lý Vạn Sơn nằm viện ngày thứ năm, Lý Bách Niên mới biết tin tức này từ trong miệng những người khác, sau khi nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên của ông chính là đến bệnh viện, nhưng đến nơi đó lại biết được Lý Vạn Sơn còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, mình cũng không cho phép đi vào thăm. Nghĩ đến Như Tuyết ở nước Mỹ xa xôi, Lý Bách Niên suy nghĩ một chút gọi điện thoại cho Như Tuyết.
"Ông nội, ông vẫn khỏe chứ? Gần đây, con sinh hoạt rất tốt.” Lúc Lý Bách Niên gọi điện thoại, chỗ Lý Như Tuyết đã là nửa đêm, Như Tuyết bị đánh thức từ trong giấc mộng, nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại di động, có chút khó hiểu nhấn nghe.
"Như Tuyết, lần trước không phải con nói nhớ ông nội, ông nội cũng nhớ con giống vậy. Trong khoảng thời gian gần đây, nếu như việc học thấy không nặng, không bằng về nước thăm ông nội một chút. Đã hơn một năm không nhìn thấy Như Tuyết, mấy ngày nay ông nội nằm mơ thấy đều là bộ dáng của con, Như Tuyết." Vừa nghe thấy lời Lý Bách Niên nói bên kia, Lý Như Tuyết liền choàng tỉnh.
"Ông nội, bên này bài học của con cũng không gấp lắm, ngày mai con sẽ đi đặt vé máy bay, ừm, đoán chừng hai ngày nữa thì có thể về nước. Ông nội, con cũng nhớ ông, đến lúc đó con nhất định sẽ ở cùng với ông thật nhiều." Cúp điện thoại, Như Tuyết cũng không buồn ngủ nữa, tại sao ông nội lại đột nhiên muốn cô trở về nước, một thời gian trước cô cũng từng nói chuyện muốn về nước với ông nội, nhưng mỗi lần ông nội đều chỉ là chần chờ, lần này đột nhiên lại chủ động mở miệng, có phải trong nước đã xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy rằng Lý Như Tuyết có chút nghi ngờ, nhưng mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sớm hơn một chút so Lý Như Tuyết, Lý Tĩnh Xu cũng đã có được sự dặn dò của cha, đã sớm chuẩn bị về nước, chuyện trong trường học của Lý Tĩnh Xu nhiều hơn so với Lý Như Tuyết một chút, chậm trễ như vậy nên lúc hai người tạm biệt lẫn nhau mới phát hiện họ lại đặt cùng chuyến máy bay.
"Tĩnh Xu, cậu đột nhiên trở về nước có phải trong nước có chuyện gì xảy ra hay không?" Ngồi ở trên máy bay, Lý Như Tuyết dò xét mở miệng hỏi thăm.
"Ông nội tớ ngã bệnh, cha muốn tớ đi về thăm ông nội một chút." Bệnh của Lý Vạn Sơn cũng không phải là chuyện gì cần giấu giếm, lúc Lý Như Tuyết trở về nước cũng có thể biết một chút từ chỗ Lý Bách Niên, vừa nghĩ như thế, Tĩnh Xu cũng bèn nói thẳng ra, một vài nguyên nhân vụng trộm bên trong đương nhiên sẽ không nói rõ với cô ấy.
"Ông nội Lý ngã bệnh, tại sao có thể như vậy, trước khi tớ xuất ngoại còn từng gặp ông nội Lý, thân thể ông ấy vẫn còn rất tốt. Tĩnh Xu, chờ tớ về nước cũng muốn đi bệnh viện thăm ông nội Lý một chút. Ông nội Lý và ông nội tình cảm rất tốt, cũng rất là chăm sóc đối với tớ, nếu không phải là ông nội Lý, tớ cũng sẽ không biết một người bạn tốt như Tĩnh Xu như vậy." Ông nội Lý bị bệnh, chẳng lẽ mình đột nhiên bị yêu cầu trở về nước có quan hệ gì với việc này.
"Như Tuyết, con và Tĩnh Xu ngồi một chuyến máy bay à. Tĩnh Xu, người trong nhà con đến chưa? Nếu không chúng ta đưa con trở về trước," Vừa xuống máy bay, Như Tuyết đã thấy ông nội ở nơi đó, vội nghênh đón. Lý Tĩnh Xu và Lý Bách Niên cũng rất quen thuộc, thấy Lý Bách Niên tự nhiên phải lên tiếng.