"Đây là danh sách đấu giá dạ tiệc lần này, em xem một chút có thích gì hay không? Anh thấy bộ trang sức hồng ngọc này rất đẹp, da em vốn trắng, bộ trang sức này rất tôn em lên." Trương Hạo Đình và Mạn Dao được người hầu bàn dẫn đi đến phía sau, người hầu bàn bèn đưa một quyển mục lục đấu giá đến trên tay Trương Hạo Đình.
"Cái này hẳn rất đắt, em còn đang đi học không cần đồ trang sức quý giá. Bộ trang sức ngọc trai này dường như thích hợp với bác gái."
"Chỗ mẹ đã có rất nhiều đồ trang sức, không cần anh mua đồ trang sức khác cho mẹ nữa. Lần đấu giá này, tất cả chúng ta đều là vì làm việc thiện, bộ trang sức hồng ngọc này giá tiền vừa vặn thích hợp khoản tiền mà chúng ta chuẩn bị quyên lần này, lại nói anh thích em mang đồ trang sức anh tặng em." Ánh đèn tối xuống, không ai chú ý tới Trương Hạo Đình thầm thì câu kia ở bên tai Mạn Dao.
"Dưới đây chúng ta đấu giá là tranh chữ của tiên sinh Tề Bạch Thạch, tiên sinh Tề Bạch Thạch đang ngồi ở bàn khách quý cũng biết rõ giá trị của nó, vô cùng cảm ơn ông cụ Hà đã quyên ra bức tranh chữ này. Bức chữ này giá thấp nhất là một trăm vạn, mỗi lần tăng giá thấp nhất 50 vạn, phía dưới bắt đầu đấu giá."
Lần đấu giá này vật phẩm quý báu đấu giá đều là của một số nhà từ thiện trên xã hội quyên tặng ra, bức tranh chữ trước mắt của Tề Bạch Thạch này chính là giống như trân phẩm sẽ đấu giá cuối cùng hôm nay. Trương Hạo Đình không có hứng thú quá lớn đối với mấy bức tranh chữ này, tại chỗ nhiều ông trùm như vậy, có một ít người si mê với tranh chữ. Đối với thứ không để ý, Trương Hạo Đình cũng chỉ là nhấc lên giá tiền mấy lần tượng trưng sau đó thì lựa chọn từ bỏ.
"Chúng ta nhất định phải lấy được bức tranh này, tăng giá đi!" Lý Vạn Sơn quay về phía Lý Kiến Nghiệp bên cạnh dặn dò. Trước đạt được mấy thứ cũng không có mấy người cạnh tranh, tiêu tốn giá tiền cũng có thể đạt tới mục đích Lý Vạn Sơn muốn làm. Mấy kẻ ở đây đều là yêu thích tranh chữ, chụp được bức tranh của Tề Bạch Thạch từ trên tay bọn họ, đủ để cho người ta thấy được nhà họ Lý bọn họ hoàn toàn không bị trước đó ảnh hưởng.
Mấy lần đấu giá thắng được bức tranh này của Tề Bạch Thạch cũng đã đến tám trăm vạn. Tuy rằng những người này đều không thiếu tiền, nhưng bức tranh này cũng không phải trân phẩm gì đó của Tề Bạch Thạch, nhiều nhất giá tiền cũng chỉ năm trăm vạn. Thân là người làm ăn, tự nhiên không mong muốn tiêu uổng tiền như vậy, có mấy người suy tính một chút buông xuống đấu giá, vào lúc giá tiền đến mười triệu cũng chỉ còn lại có nhà họ Lý và một người đấu giá khác đang cạnh tranh.
"Số ba đưa ra 15 triệu, có còn nhiều hơn hay không? 15 triệu lần một, lần hai, lần ba, đấu giá xong." Bán đấu giá viên cũng không ngờ bức tranh này lại sẽ đạt tới một cái giá trên trời ở trong cuộc cạnh tranh như vậy, sau khi thấy không người nào cạnh tranh, vội gõ xuống cây búa trong tay.
"Chúc mừng Lý tổng có được thứ yêu thích, thật ra tôi lại không biết từ lúc nào Lý tổng cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với tranh chữ. Vừa vặn tháng sau bên nước Mĩ có một buổi đấu giá, nghe nói văn kiện có rất nhiều Trân Phẩm lúc trước lưu lạc đến nước ngoài, vốn là tôi định đi một mình. Trong đám bạn lâu năm cũng chỉ có một mình tôi cảm thấy hứng thú đối với tranh chữ, hiện tại mới phát hiện Lý đổng cũng cảm thấy hứng thú đối với cái này. Không bằng lần này chúng ta kết bạn cùng nhau?" Kết thúc buổi đấu giá, ông cụ, đối thủ cạnh tranh cuối cùng với Lý Vạn Sơn mở miệng mời.
Ông ta và Lý Vạn Sơn vốn chính là đối thủ cạnh tranh, lần này nhà họ Lý gặp chuyện không may, ông ta cũng ước gì nhà họ Lý cứ như vậy ngã xuống, ông ta cũng tiện thay thế nhà họ Lý leo lên vị trí nhà giàu số một này. Buổi đấu giá hôm nay vốn định biểu hiện một chút thế lực trong nhà của mình, ai biết Lý Vạn Sơn này lại lấy ra một khoản tiền như vậy. Một ngàn năm trăm vạn quả thật không phải là giá cao gì, chính là nhiều hơn nữa trên gấp năm lần gấp mười lần ông cũng cầm ra được. Có điều, bọn họ làm ăn đều có một quy định bất thành văn, nhất là ở loại phương diện làm từ thiện này, vì để tránh cho cạnh tranh ác ý, đều dựa theo thế lực công ty của mình, có cả quyên tặng tiền mặt. Phải biết, lần này nhà họ Lý cộng thêm bức tranh chữ này gần như lấy ra đến gần ba chục triệu.
Có thể lấy ra số tiền mặt này, lúc trước nhà họ Lý vì bù kho đã ném vào nhiều tiền mặt như vậy, không ngờ nhà họ Lý còn có vốn lưu động tranh đoạt. Có phải nhà họ Lý không nghiêm trọng như trong tưởng tượng hay không? Nhìn một chút Trương Hạo Đình đứng ở bên cạnh Lý Vạn Sơn, ông cụ quyết định để xuống kế hoạch ban đầu trước.
"Mạn Dao, con đi hỏi thím Trương một chút, ăn khuya chuẩn bị thế nào rồi, lại bảo thím Trương thêm vào mấy món ăn theo khẩu vị của Hạo Đình." Vừa đến nhà họ Lý, Lý Vạn Sơn liền đẩy Mạn Dao ra, chỉ để lại Trương Hạo Đình và hai người bọn họ ở trong phòng khách.
"Ông nội con biết rồi. Ông và Hạo Đình, hai người từ từ trò chuyện." Rõ ràng ý của Lý Vạn Sơn, Mạn Dao rất tự giác xoay người rời khỏi phòng khách.
"Hạo Đình, cháu cũng có thể rõ ràng thân thế của Mạn Dao. Qua nhiều năm như vậy, ông vẫn có một loại thua thiệt đối với Mạn Dao. Con bé vốn là phải lớn lên giống với mấy đứa cháu gái khác của ông, nhưng lại chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng may mà hôm nay con bé được ông đón về bên cạnh. Vào lúc đón Mạn Dao trở về, ông đã quyết định muốn cố gắng bồi thường con bé, ông tuyệt đối không cho phép có người khi dễ cháu gái của ông, lừa gạt tình cảm của con bé.
Hạo Đình, đứa bé như cháu thì ông cũng biết, sau khi Mạn Dao đến bên cạnh cháu làm việc, đừng bảo là ông đây một làm bề trên quá nhạy cảm, ông cũng phái người đi điều tra người bên cạnh cháu nhiều năm như vậy, nếu không phải như vậy ông cũng không yên lòng để con bé này ở lại bên cạnh của cháu." Nếu như không phải là biết Lý Vạn Sơn nắm Mạn Dao để làm những gì, chỉ nhìn việc này, đúng là vẫn cho rằng Lý Vạn Sơn thật sự rất thương đứa cháu gái này.
"Lý lão xin ngài yên tâm, cháu đối với Mạn Dao là thật lòng. Qua nhiều năm như vậy, thái độ của cháu đối với chuyện nam nữ là như thế nào, vậy ngài cũng rõ ràng. Cháu không phải là một người tùy ý có thể nói ra lời cam kết, cháu và Mạn Dao lui tới cũng là ấp ủ kết hôn làm mục đích. Tuổi của cháu cũng lớn, mẹ vẫn hi vọng cháu có thể sớm ngày lập gia đình. Trước đó bên cạnh mặc dù có rất nhiều người, nhưng vẫn không tìm được một người thích hợp lập gia đình, cho đến sau khi gặp được Mạn Dao, cháu mới phát hiện Mạn Dao chính là người mà cháu yêu thích kia."
"Được, tốt. Hạo Đình, cháu nói vậy thì ông yên tâm giao Mạn Dao cho cháu, đứa bé Mạn Dao chịu khổ nhiều như vậy, về sau cháu nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt. Mạn Dao, con qua đây." Lý Vạn Sơn nghe tiếng gõ cửa, thấy Mạn Dao đứng ở ngoài cửa, phất phất tay, gọi Mạn Dao tới đây, tiếp đó đứng dậy kéo tay Mạn Dao đặt vào trên tay Trương Hạo Đình.
"Ông nội!" Mạn Dao mắc cở đỏ mặt, cúi đầu, hoàn toàn là bộ dáng cô gái nhỏ.
"Cha, cha thật sự đồng ý việc kết hôn của Mạn Dao và Trương Hạo Đình, con thấy Trương Hạo Đình đó vốn không phải hiền lành gì, anh ta nói xong với chúng ta, cùng cạnh tranh mảnh đất trống kia, có phải là anh nhận được tin tức□ gì hay không, mới trên đường rút khỏi, khiến nhà họ Lý chúng ta tổn thất thảm như vậy. Con không phải nói con bé Mạn Dao kia không tốt, nhưng Trương Hạo Đình coi trọng Mạn Dao, nhất định có những nguyên nhân khác."
Đợi đến khi Trương Hạo Đình vừa đi, Lý Kiến Nghiệp bèn trực tiếp mở miệng phản đối. Bên Lý Mạn Dao, ông đã bắt đầu kế hoạch, không thể để cho cha cứ phá hư như vậy, nếu con bé kia có Trương Hạo Đình ủng hộ, ông phải làm sao mới có thể lấy được di sản tương lai của con bé kia.
"Cha đương nhiên biết thằng nhóc nhà họ Trương đó không đơn giản, hôm nay cậu ta thổ lộ thâm tình khẩn thiết ở nơi này, những lời đó có thật lòng hay không làm sao cha có thể không nhìn ra, cũng chỉ có con bé Mạn Dao ngu như vậy vẫn không nhìn ra. Chẳng qua hiện nay chúng ta cần sự ủng hộ của nhà họ Trương, cho dù là ủng hộ mặt ngoài, cũng là có lợi đối với chúng ta. Hôm nay dạ tiệc từ thiện lần này phóng viên tới nhiều như vậy, ngày mai tin tức nhà họ Lý chúng ta và nhà họ Trương sắp đám hỏi đoán chừng sẽ truyền khắp Trung Quốc, việc này có hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với chúng ta đấu giá tranh chữ của Tề Bạch Thạch. Đứa bé Mạn Dao này chính là một phúc tinh, cũng đáng giá cha thương yêu nó như vậy."
Mấy câu nói mới bắt đầu khiến Lý Kiến Nghiệp thở dài một hơi, nhưng sau đó lời giống như lơ đãng của Lý Vạn Sơn cũng khiến thần kinh Lý Kiến Nghiệp căng thẳng trong nháy mắt. Xem ra kế hoạch bên kia phải nắm chặt thời gian, hôm nay cũng bảo người gọi điện thoại cho người nọ thúc giục một chút.
"Dương Quang, anh đợi được người kia rồi, có phải là một cô gái tuổi còn trẻ giống với tưởng tượng của anh hay không?" Tiễn Trương Hạo Đình, Mạn Dao nhìn thật nhiều cuộc điện thoại chưa nhận trên điện thoại di động, vừa nhìn tên hiện phía trên, sửng sốt một chút, gọi trở lại.
"Vốn tôi đã muốn bỏ qua, khi đó trời đã tối xuống rồi, tôi cho là người kia cũng không trở lại. Tôi bèn định thời gian ngày mai giao nó cho cục cảnh sát. Ai biết tôi vừa muốn đi, thì thấy một người giống như tìm thứ gì đó, tôi bèn đi lên hỏi thăm, rốt cuộc tìm được người mất mất đồ. May mà tôi không đi, thì ra đây không phải là cái chìa khóa đơn giản, còn có một chuyện xưa rất cảm động." Mạn Dao nghe giọng nói hưng phấn của người thanh niên bên kia điện thoại, trong đầu xuất hiện vẻ mặt người thanh niên nói những lời này.
"Chuyện xưa cảm động? Vậy là chuyện gì?"
"Thì ra là móc chìa khóa đó......"
"Thật xin lỗi, tôi có một cuộc điện thoại tới, nếu như không có chuyện gì tôi cúp trước, lần sau có thời gian chúng ta tán gẫu tiếp." Thấm thoát, giữa hai người đã nói chuyện hơn một giờ, nếu không phải là điện thoại di động của Mạn Dao lại tới một cú điện thoại, Mạn Dao cũng sẽ không phát hiện mình lại nói chuyện với một người cũng chẳng thân quen lâu như vậy.
"Sắp nghỉ ngơi rồi hả? Hôm nay đi ngủ sớm một chút, không nên mệt muốn chết, ngày mai lúc em tan học hai chúng ta cùng đi ăn cơm." Lúc Trương Hạo Đình bấm điện thoại của Mạn Dao phát hiện đối phương đang trò chuyện, cũng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ mặc dù đã muộn rồi, nhưng Mạn Dao cũng có phạm vi bạn bè của mình, hai người ở chung cũng cần cho đối phương một chút khoảng cách. Tuy bản thân hi vọng Mạn Dao không có bất kỳ bí mật gì với mình, nắm tất cả mọi chuyện của cô trong tay, cách ly mọi người bên cạnh cô.
Nhưng việc này dù sao không thực tế, nếu để cho Mạn Dao biết thậm chí anh có ý nghĩ như vậy, hai người bọn họ cũng rất khó khăn tiếp tục đi tiếp nữa. Anh cần phải làm là vào lúc Mạn Dao không ý thức được dệt xong một cái lưới lớn, để cho cô cam tâm tình nguyện rơi vào cái lưới đã làm xong không thể tự thoát khỏi này.
"Được rồi, vậy ngày mai đúng giờ gặp, anh cũng đi ngủ sớm một chút, chuyện làm ăn có thể xử lý vào ngày mai."
"Đúng rồi, bộ phim em trù hoạch đã bắt đầu quay chụp, tuần này em có thể đến đoàn phim một chuyến, dù sao đây chính là bộ phim đầu tiên em chỉ đạo." Mạn Dao vẫn rất có hứng thú đối với bộ phim truyền hình có một tay cô đưa ra khỏi trò chơi cải biên lại. Từ tuyên bố quay, bộ phim này đã bắt đầu đề tài không ngừng, hoàn toàn không cần công ty đoàn phim tuyên truyền quá mức cũng đã hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đặc biệt là sau khi xuất hiện ảnh tạo hình, càng làm cho những mọt game kia vốn còn ôm ấp nghi ngờ đối với nhân vật chính, cũng bắt đầu mong đợi bộ phim này.
Vốn bởi vì bộ phim thần tượng này hấp dẫn người ái mộ, minh tinh mới lên cấp dựa vào bộ phim còn chưa phát sóng này không chỉ không mất đi độ hot vốn có của mình, còn hấp dẫn được nhiều fans hơn.
"Ông yên tâm đi, nhận tiền của ông thì nhất định sẽ thay ông làm việc. Nếu như ông không tin tưởng thực lực của tôi, vậy giữa chúng ta chấm dứt hợp đồng thì hơn?" Giọng điệu bên kia điện thoại có chút lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn ra được có mấy phần bất mãn đối với lời hỏi thăm của người bên này.
"Bạch Hồ, anh làm việc đương nhiên là tôi yên tâm, có điều nhất định phải tiến dần tiến độ, tuyệt đối không thể để con bé kia và người của nhà họ Trương tiến tới với nhau." Bạch Hồ bên kia điện thoại là một cái tên lưu truyền rất lâu ở nơi hắc ám. Không có người thấy diện mạo chân chính của anh ta, cũng không biết số tuổi cụ thể của anh ta. Ông cũng đã tiêu tốn rất nhiều chi phí mới liên lạc với Bạch Hồ ngàn mặt này, muốn anh ta nhận vụ buôn bán này.
"Ừ, tôi biết rõ, sẽ rất nhanh có kết quả." Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hồ nhìn hình và tài liệu trên máy vi tính, tùy ý gõ mấy mã số, nhìn đủ loại góc độ người bên trong hình, sau đó chú ý tới một tin tức trong đó, xác định kế hoạch kế tiếp. Vốn tính toán là từ từ mưu toan, có điều bên kia lại bảo anh tăng nhanh kế hoạch, thật sự là phiền toái lại phải vội vàng bày ra một chút chuyện kế tiếp lần nữa.
"Ah, Dương Quang, anh làm việc ở nơi này?" Kể từ sau khi chính thức qua lại cùng một chỗ với Trương Hạo Đình, liền bị Trương Hạo Đình lấy cớ quán cơm không vệ sinh, hai người bắt đầu đến một nhà hàng gần trường học cùng nhau dùng cơm. Hôm nay đi vào phòng ăn thấy có một bóng dáng có chút quen thuộc, trong giọng nói Mạn Dao có một chút kinh ngạc