Quả nhiên, Điền Hạo giống với trong tưởng tượng của Mạn Dao, sau một lúc đấu tranh tư tưởng cũng đồng ý đề nghị của Mạn Dao, dù sao phần hợp đồng sơ bộ trên tay này thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ nào không công bằng.
"Điền tiên sinh, vậy anh có thể đi về cố gắng nghiên cứu một chút, nếu nơi nào có vấn đề chúng ta sẽ liên lạc bất cứ lúc nào. Tôi thật sự rất có thành ý muốn thúc đẩy lần hợp tác này." Chuyện kế hoạch đã đến chỗ này, Mạn Dao đương nhiên không mong muốn lại xuất hiện ngoài ý muốn gì, chỗ Điền Hạo cũng rất dứt khoát trực tiếp cầm hợp đồng rời đi, hẹn ba ngày sau đó cho Mạn Dao câu trả lời chắc chắn.
Mặc dù Trương Hạo Đình quan tâm Mạn Dao, nhưng cũng không phát hiện thay đổi bên Mạn Dao. Phải biết, Mạn Dao và Điền Hạo liên lạc đều ở trên máy tính, mấy lần gặp mặt đều là chuyện buổi tối sau khi Mạn Dao tan việc.
---
"Tĩnh Xu, tớ nhớ nhà, tớ muốn trở về, nhưng không trở về được, không thể quay về được." Lý Như Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, không muốn để cho Lý Tĩnh Xu thấy nước mắt trong mắt mình.
"Hôm nay là sinh nhật của ông nội, năm ngoái lúc này tớ còn cùng đi sinh nhật với ông nội, nhưng năm nay tớ lại chỉ có thể cách điện thoại nói với ông nội một tiếng sinh nhật vui vẻ." Từ lần xuất ngoại đó về sau, ở phi trường thấy Tĩnh Xu nhận điện thoại, hai người vừa gặp như đã quen, rất nhanh đã trở thành bạn tốt nhất.
Đối với thân phận của Lý Như Tuyết, từ chỗ Lý Vạn Sơn thì chỉ biết là cháu gái thất lạc của Lý Bách Niên, đến nước ngoài du học cần cô giúp đỡ chăm sóc. Đối với một người xa lạ như vậy, Tĩnh Xu tự nhiên sẽ không tiếp nhận tin tức đơn giản đó trong miệng ông nội, mà là xin giúp đỡ với mẹ, hi vọng từ chỗ mẹ tìm hiểu hơn một chút Lý Như Tuyết lập tức sẽ chung sống này. Mà cũng thông qua mẹ, Tĩnh Xu rốt cuộc biết rõ tại sao Lý Như Tuyết này lại vội vàng xuất ngoại, cô ấy lại gây ra một vụ bê bối như vậy ở trong nước.
Nghĩ đến đối thủ trong trường học của Lý Như Tuyết, Tĩnh Xu cau mày, Lý Mạn Dao thật là âm hồn không tan, cô đã bị đồ đê tiện kia bức xuất ngoại, không ngờ Lý Như Tuyết này xuất ngoại cũng kéo không khỏi quan hệ với đồ đê tiện kia. Lúc mẹ nhắc tới Lý Mạn Dao, cho dù không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng Tĩnh Xu cũng có thể tin chắc Lý Mạn Dao này nhất định đã làm cái gì ở trong đó, giống như là trước kia đối xử với mình vậy, Lý Như Tuyết cũng là đối tượng Lý Mạn Dao đối phó.
Có loại tâm lý cùng chung mối thù này, Tĩnh Xu cư xử thêm mấy phần hoan nghênh với Lý Như Tuyết sắp tới, phải biết kẻ địch của kẻ địch chính là bạn tốt nhất.
"Lần trước sinh nhật của tớ cũng là trôi qua lẻ loi một mình ở nước ngoài. Lúc cô ta chưa tới, tớ là cháu gái được ông nội bà nội cưng chiều nhất, là công chúa nhỏ trong nhà. Nhưng sau khi cô ta tới tất cả đều đã thay đổi, ánh mắt ông nội bà nội không bao giờ dừng lại ở trên người của tớ nữa. Tớ cố gắng đi lấy lòng cô ta, chẳng qua lại không biết rốt cuộc là làm sai chỗ nào, bị ông nội mạnh mẽ đưa ra khỏi nước, chỉ vẻn vẹn là cô ta thiếu chút nữa bị bắt cóc, mà nghi ngờ bàn tay đen phía sau màn là tớ. Chuyện bắt cóc lớn như vậy, làm sao tớ dám đi làm, nhưng ông nội bị cô ta mê hoặc, căn bản không nghe lọt giải thích của tớ, dù tớ cầu xin như thế nào, vẫn bị đưa đến nơi này."
Lý Như Tuyết là lần đầu tiên nghe được Tĩnh Xu nói đến những việc này, thì ra Tĩnh Xu và cô là đồng mệnh tương liên đều hủy ở trên tay Lý Mạn Dao kia. "Tĩnh Xu, có phải là Lý Mạn Dao kia hay không? Những người đó đều bị sự ngụy trang của cô ta làm cho mê hoặc, chúng ta mới thật sự là người bị hại, chúng ta không hề làm gì cả." Trong đêm nay, Lý Như Tuyết và Lý Tĩnh Xu thành lập quan hệ đồng minh nhằm vào Lý Mạn Dao, bắt đầu hợp tác đứng lên cùng làm chuẩn bị vì trả thù sau này.
---
"Giáo sư Mã, ông thật có thể tin chắc dưới đất nơi đó có một ngôi lăng mộ nhà Hán? Từ xưa đến nay, chỗ thành phố S này đều không phải là thành cổ lịch sử gì đó, thật sự sẽ có lăng mộ quý tộc nhà Hán?" Trong cục văn hóa khảo cổ của thành phố S, mấy người ăn mặc thoạt nhìn là lãnh đạo không ai dám tin tưởng lỗ tai của mình. Phải biết, cục văn hóa khảo cổ ở thành phố S vẫn luôn chỉ là một vật trang trí, ngoại trừ trong viện bảo tàng thu hồi lại văn vật với giá cao từ bên ngoài, bản địa thành phố S căn bản không có bất kỳ văn vật di tích cổ có giá trị.
Thành phố S là một tòa thành thị mới xuất hiện, vốn chỉ là một thôn cá nhỏ, là thời kì cuối triều Thanh mới từ từ phát triển, ở trên nội tình văn hóa thành phố như vậy tự nhiên không có khả năng so sánh với những cố đô kia, đây cũng là một chỗ tiếc nuối của người lãnh đạo nhiệm kỳ trước ở thành phố S. Hôm nay nghe được sự phát hiện này của giáo sư Mã ở khảo cổ học đại học S, tất cả lãnh đạo của cục văn hóa khảo cổ lập tức trở nên phấn chấn, cẩn thận hỏi thăm với giáo sư Mã là làm sao phát hiện lăng mộ này, dù sao mọi người thành phố S rất rõ ràng mảnh đất kia sinh trưởng ở chỗ nào, hoàn toàn không nhìn ra phía dưới sẽ phát hiện cổ mộ.
"Nói tới cũng là trùng hợp, các ông cũng biết hiện nay mảnh đất kia bị tập đoàn tài chính thu mua, dự định muốn khai phá một building bán hoặc cho thuê mới ở nơi đó. Mấy ngày nay đã phái công nhân đi tu sửa, kế tiếp sẽ sắp động thổ khởi công. Ông trời phù hộ, cũng may mà cổ mộ này sớm bị phát hiện, nếu những máy đào đất kia tới đó, có lẽ cổ mộ này sẽ bị phá hủy rồi."
Giáo sư Mã nói tới chỗ này không ngừng vỗ ngực, "Những người lúc đầu phái đi kia vốn chỉ là muốn đặt cột xuống, ai biết đào một chút lại phát hiện phía dưới hình như có vài thứ, những công nhân này cũng không dám tiếp tục nữa, bèn báo cáo việc này lên, đúng dịp chính là người phụ trách dẫn đầu kia đã từng là học sinh của tôi, vào lúc đi cùng công nhân đến chỗ đó thấy bên trong lộ ra một góc, liền phát hiện bí ẩn bên trong, vội bảo những công nhân này dừng lại công việc trên tay, tiếp đó gọi điện thoại cho tôi. Tôi nhận được điện thoại bèn vội vàng dẫn theo mấy giáo viên trong viện của chúng tôi cùng đến nơi đó, quan sát tỉ mỉ một hồi, thì dưới nền đất này có một tòa lăng mộ triều Hán."
Giáo sư Mã nói tới chỗ này dừng lại, mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn mấy vị lãnh đạo tại chỗ, hi vọng bọn họ có thể mau ra thông báo, không thể lại để cho công nhân nhà họ Lý tiếp tục khởi công, nếu công nhân tiếp tục nữa, lăng mộ này thật sự có thể sẽ bị phá hủy.
"Viện trưởng Mã, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, tôi sẽ đi báo cáo một chút tới chỗ thị trưởng, mọi chuyện chờ Thị trưởng thông báo. Nếu quả thật là cổ mộ, thì nhất định phải bảo vệ lại, tuyệt đối không để cho những người đó phá hư." Cục trưởng Cục văn hóa khảo cổ cũng biết chuyện không thể tiếp tục trễ nãi, nếu quả thật là cổ mộ, lại bị những công nhân kia làm hỏng, truy cứu tiếp thật sự chính là trách nhiệm của người cục trưởng là ông. Phải biết cổ mộ này thông qua phê duyệt, dù là có khai quật hay không, nơi này cũng không thiếu được chỗ tốt của cục văn hóa khảo cổ bọn họ. Vắng lạnh nhiều năm như vậy, rốt cuộc có cơ hội xoay mình, cục trưởng tự nhiên sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hư cơ hội này.
---
"Cái gì, bên Cục Công An phái người tới đây, bảo là muốn chúng ta tạm ngừng công trình trên tay, dưới đất của chúng ta có cổ mộ, không thể nào… Tuyệt đối không thể nào." Dù như thế nào, Lý Vạn Sơn cũng không tiếp thu nổi sự thật này, rõ ràng tất cả tiến triển đều đặc biệt vô cùng thuận lợi, dùng một công ty làm đặt cọc, không chỉ có vay số tiền mua được quyền sử dụng của mảnh đất trống này, còn đồng thời nắm được một khoản tiền để khai phá builđing này.
Nhưng hôm nay vật liệu cũng đã liên hệ thỏa đáng, ngay cả tiền đặt cọc cũng đã thanh toán, lại đột nhiên bảo phải đình công, nói cổ mộ gì đó, việc này quá buồn cười, Lý Vạn Sơn chỉ cảm thấy tất cả này đều chỉ là một truyện cười, trang@dđlqđ@bubble editor là đứa con trai đùa giỡn với mình. Lý Thủ Thành nhìn người tâm phúc của cha không nói một lời càng thêm hốt hoảng, sau khi nhận được điện thoại của người phụ trách công trường bên kia, trước tiên Lý Thủ Thành đã chạy ngay tới công trường, sau khi biết được tình huống từ bên Cục Công An chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cũng may mà thư ký bên cạnh thấy ông không đúng, tiến lên vài bước đỡ lấy ông, dập tắt việc khiến ông luống cuống ở trước mặt mọi người.
Bây giờ nhìn cha trầm mặc không nói, Lý Thủ Thành đã không biết phải nói những gì, đang trên đường trở về ông đã gọi hơn mười cuộc điện thoại, nhưng nội dung mà những cú điện thoại này truyền tới lại tất cả đều chứng thực sự thực điều ông sợ hãi nhất. Lý thị của họ trả giá nhiều như vậy để đánh đổi mảnh đất này, hy vọng duy nhất của ông để vượt qua anh cả đều tan vỡ. Bảo vệ văn vật, đất này vốn là thuộc về quốc gia, cho dù chính phủ bồi thường đoán chừng ngay cả một phần mười giá tiền cũng chưa chắc sẽ trả. Một khi chuyện này truyền đi, giá cổ phiếu của Lý thị vốn là tăng vọt cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thị trường chứng khoán ảnh hưởng, hơn nữa chất vấn của những cổ đông kia, hiệu ứng bươm bướm liên tiếp khiến Lý Thủ Thành hoàn toàn không tìm được bất kỳ phương pháp đối phó. Đây là khó khăn lớn nhất mà Lý thị gặp phải cho tới trước mắt, nếu như không qua được, thì Lý thị thật sự sẽ xong rồi! "Cha, con mới vừa nhận được tin tức nói là mảnh đất kia của chúng ta có vấn đề. Thủ Thành, làm sao cậu cũng ở đây? Chuyện mảnh đất kia lại vẫn luôn là cậu phụ trách, không phải tin tức bên ngoài truyền ra đều là thật chứ?"
Lý Kiến Nghiệp vội vã chạy tới, khi thấy Lý Thủ Thành mặt không chút máu còn đứng ở một bên, đã có thể khẳng định những tin tức bên ngoài truyền ra kia tất cả đều là thật, mảnh đất kia thật sự có vấn đề. "Tại sao lại như vậy? không phải là cậu nói mảnh đất kia nhất định sẽ kiếm tiền, tại sao kết quả lại là như thế này? Cậu có biết Lý thị chúng ta đã bởi vì cậu trả giá cao bao nhiêu hay không. Hiện tại bên phóng viên còn chưa biết tin tức của cậu, nếu không nghĩ ra một phương pháp đối phó, còn không biết những phóng viên kia sẽ viết linh tinh ra cái gì."
Nếu như chỉ là sai lầm nhỏ, Lý Kiến Nghiệp sẽ chỉ hả hê ở bên cạnh, thậm chí sẽ làm chút gì đó ở sau lưng, khiến chuyện bết bát hơn một chút. Nhưng bây giờ chuyện này đã không còn là chuyện nhỏ, hơi không cẩn thận sẽ dao động gốc rễ. Sau khi Lý Kiến Nghiệp biết đâu còn dám có ý nghĩ không đứng đắn gì, chỉ hy vọng cha có thể ra mặt, để chuyện này có thể tìm được một biện pháp xử lý tốt nhất, để cho sự tổn thất của bọn họ hạ xuống thấp nhất.
Từ Lý Thủ Thành, người đầu tiên nhận được tin tức, rất nhanh Lý Kiến Nghiệp, thành viên chủ yếu khác của nhà họ Lý cũng từ các con đường nhận được tin tức này, dù sao chuyện chỗ công trường đó xuất hiện vốn không thể giấu giếm, tất cả mọi người xuất hiện ở trong phòng làm việc của Lý Vạn Sơn. Vào lúc con trai nhỏ tới, ông còn có thể lừa mình dối người, nhưng trước mắt tất cả người nhà đều xuất hiện, cho dù Lý Vạn Sơn không muốn nữa cũng phải tiếp nhận sự thật này. "Trước đó, cha hỏi thăm thị trưởng Lâm một chút là Chính phủ có ý kiến gì?" Lý Vạn Sơn muốn cầm điện thoại lên, nhưng lại phát hiện đôi tay mình hoàn toàn không làm gì được, điện thoại mới vừa nắm ở trên tay rơi bộp một tiếng xuống đất.
"Cha, đã bấm điện thoại của Lâm thị trưởng, con cầm cho cha." Lý Ngọc Lam thấy điện thoại rơi xuống đất, phản ứng đầu tiên chỉ là lúc này đã không thể để cho cha đi bệnh viện trước, dù là phải đi vậy cũng phải sau khi bắt được liên lạc với chỗ thị trưởng Lâm. Nhà họ Lý bọn họ cũng chỉ có cha có chút thể diện này, thị trưởng Lâm sẽ bán cho vài phần mặt mũi.
"Lý đổng, chuyện này, lại nói ông chính là phúc tinh của thành phố S chúng ta, nếu không phải là ông mua mảnh đất này thi công, chúng ta cũng không phát hiện được lăng mộ ở dưới kia. Mấy giáo sư bên viện nghiên cứu nói đây chính là lăng tẩm nhà Hán, là đồ cổ có lịch sử lâu đời nhất tới nay ở chỗ chúng ta. Trường hợp văn kiện của cục công an cũng là tình thế đột nhiên mới ra lệnh, thương nhân như Lý đổng, nhất định sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này." Thị trưởng Lâm nhìn thư ký thông báo là điện thoại của Lý Vạn Sơn, dặn dò nối vào.
"Thị trưởng Lâm, có lẽ ông cũng nghe nói, mảnh đất kia là tập đoàn Lý thị chúng tôi tốn mấy tỷ mới đạt được, hôm nay dưới đất có lăng mộ, tự nhiên là chuyện vui đáng được ăn mừng, nhưng Lý thị chúng tôi thật sự bỏ ra quá nhiều cho cái này. Thị trưởng Lâm, ông xem chuyện này Chính phủ muốn xử lý như thế nào? Lý thị chúng tôi cũng là công ty nộp thuế nhiều của thành phố S, thị trưởng Lâm."
"Việc này, Chính phủ chúng tôi sẽ ra bồi thường thích hợp cho Lý đổng. Chính phủ đương nhiên sẽ không tổn hại ích lợi của dân chúng, Lý tiên sinh cứ việc yên tâm." Tuy trong giọng điệu của thị trưởng Lâm nói sẽ cho bọn họ một sự bồi thường hợp lý, nhưng trên thực tế cái gọi là bồi thường hợp lý gì đó, còn không phải là Chính phủ nói chắc chắn, mà chính phủ là ai thì Lý Vạn Sơn giao thiệp chào hỏi nhiều năm với bọn họ tự nhiên rất rõ ràng.